“Còn phải hỏi sao?” biểu cảm của Thân Mục Dã cười như không cười liếc nhìn cô, Liên Trăn trầm mặc, cô nên sớm nghĩ tới, nếu không đêm đó làm sao anh có thể đổi phòng với Quách Kiến Phi dễ như trở bàn tay được, khách sạn đó chính là tài sản của Thân gia, anh muốn thế nào được thế nấy.
Thang máy “Đinh” một tiếng, cửa mở ra, sáu nhân viên đứng chỉnh tề ở hai bên, trong đó một giám đốc khách sạn mặc tây trang màu đen lập tức mang theo khuôn mặt tươi cười đi lên đón: “chào đại thiếu, vừa rồi Thân tổng gọi điện thoại nói ngài đã tới khách sạn, chúng tôi đã thu xếp Thủy Vân các cho ngài rồi....”
Thân Mục Dã không vui, khóe miệng hơi trễ xuống: “quản lý Liêu, chẳng lẽ ông không biết từ trước đến nay tôi đều ngồi ở Hiểu Nguyệt các sao, lẽ nào mấy tháng không đến, ngay cả thói quen của tôi ông cũng không nhớ rõ à?”
“Đại thiếu, ngài đừng hiểu lầm, bởi vì lúc trước tôi cũng không biết ngài sẽ đến, tối nay Hiểu Nguyệt các đã có người ngồi, bọn họ đã đặt từ hai ngày trước rồi.” quản lý Liêu cười trừ giải thích: “Trước đó tôi đã nói với Thân tổng rồi, đây cũng là Thân tổng sắp xếp.”
“Lôi bà chủ của ông ra dọa tôi cũng vô dụng thôi, nếu không phải hoàn cảnh của Hiểu Nguyệt các hợp khẩu vị của tôi, tôi cũng lười tới nơi này ăn cơm, bảo những khách hàng đó đổi sang Thủy Vân các đi, tôi bao hết tất cả chi phí của bọn họ.” Thân Mục Dã ung dung nhìn Patek Philippe trên cổ tay: “Cho ông mười phút giải quyết, tôi không thích chờ quá lâu đâu.”
Quản lý Liêu gấp đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống: “Đại thiếu, thật sự không được đâu, đối phương cũng có thân phận ở thành Tây, nếu tôi làm như thế sẽ đắc tội với bọn họ....”
“Đồ không có tiền đồ, bản thiếu tự mình đi.” Thân Mục Dã mất kiên nhẫn đi vào trong, dường như Đường Vũ La đã sớm thành thói quen đi theo phía sau anh, ngược lại Liên Trăn không ngờ anh sẽ phách lối đến vậy, sợ làm lớn chuyện, vội mềm giọng khuyên nhủ: “Hay là thôi đi, dù sao chỉ là ăn bữa cơm, tôi nghe tên Thủy Vân các cũng rất êm tai, hoàn cảnh cũng rất tốt.”
“Trước giờ trong từ điển của bản thiếu không có chấp nhận.” Thân Mục Dã không hề nhìn cô, đến cửa Hiểu Nguyệt các, đúng lúc gặp phải nhân viên phục vụ mang thức ăn lên đi từ bên trong ra, cửa còn chưa kịp đóng lại, có âm thanh nói chuyện truyền tới, Liên Trăn chỉ cảm thấy có chút quen tai, còn chưa kịp phản ứng, cửa đã bị đẩy ra.
Trong phòng bao náo nhiệt có bảy tám người ngồi, cười cười nói nói quần áo đắt đỏ, ngồi chính giữa là một nam một nữ khá xuất chúng, người phụ nữ mặc bộ đồ tinh xảo, dáng người cao nhã quý phái, mà người đàn ông ngồi bên cạnh cô ấy thì dáng người khôi ngô vĩ ngạn, lông mày đen như mực, ngũ quan khí khái anh hùng hừng hực quen thuộc đến nỗi Liên Trăn nhắm mắt lại đều có thể dùng giấy phác hoạ ra.
Vừa khéo Lệ Đông Sâm ngồi hướng về phía cửa, cũng là nhìn thấy cô, bỗng nhiên đứng lên từ trên ghế, động tĩnh lớn khiến trong phòng bỗng nhiên an tĩnh lại, sắc mặt Đặng Ngọc Đồng khó coi, hình như sợ cô quấy rầy hai nhà gặp mặt.
Mặt Liên Trăn cũng trắng như tuyết, cô không sao ngờ được trong Hiểu Nguyệt các đúng là hai nhà Lệ Hứa vui vẻ hòa thuận, như thể chính là người một nhà? Bọn họ đang bàn bạc về hôn lễ sao, hay là đang xúc tiến quan hệ hai nhà?
Trong đầu cô đã đau đến trống rỗng, chỉ có xúc động muốn chạy trốn, Thân Mục Dã bắt lấy cô, tay của cô lạnh như băng, còn đang run lẩy bẩy, anh ý vị thâm trường nhìn cô, lại nhìn người đàn ông mặc âu phục lông mày co giật trên bàn cơm, cùng là đàn ông, anh có thể cảm giác được sâu trong đôi mắt của đối phương có đè nén tia lạnh lấp lóe, như thể sắp bắn ra, Đặng Ngọc Đồng lập tức đứng dậy mắng: “Mấy người là ai, xông loạn vào phòng bao của người ta, trưởng phòng, khách sạn các ông làm ăn kiểu gì vậy, người nào cũng có thể đi vào....”
“Mẹ, vị này là đại thiếu Thân gia.” Hứa Tố Ngưng vội vàng thất thố cười cười nói: “Đại thiếu, thật là khéo, anh cùng Liên Trăn tới dùng cơm sao ?”
Liên Trăn giãy dụa rút tay bỗng nhiên cứng đờ, cô ngẩng đầu lên, nhìn Lệ Đông Sâm, đã gọi “Mẹ” sao.
Quan hệ của bọn họ đúng là phát triển nhanh như vậy.
Ánh mắt cô hoảng hốt bi thương, anh lại nhìn chòng chọc vào cô, lông mày chăm chú nhíu lại, dáng vẻ lạnh lùng âm trầm không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.