Lúc Thân Mục Dã đi vào, thấy cô đang tỉ mỉ lau người cho con, hai chân cậu bé run run, cười vô cùng vui vẻ, nụ cười mềm mại đáng yêu đó khiến trái tim anh như tan chảy, liên tục ôm con trai.
“Con trai bảo bối, có nhớ cha không.” Thân Mục Dã hôn cậu mấy cái.
Liên Trăn lo lắng nói: “Còn chưa lau khô nước trên người thằng bé đâu, sẽ bị cảm đấy.”
“Để anh, em mặc quần áo cho con đi.” Thân Mục Dã nhận lấy lau làn da non mịn của Bảo Bảo, động tác anh cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ làm đau đứa bé.
Hai người nhẹ nhàng mặc quần áo xong cho con, phủ áo khoác dày, Thân Mục Dã cầm lục lạc chơi với con, Liên Trăn nhìn dáng vẻ vui vẻ của con, trong lòng thỏa mãn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây