Liên Trăn sững sờ bị anh ôm đi, rốt cục mới tỉnh táo lại đẩy anh ra, Thân Mục Dã không vui lạnh lùng nhìn cô, lời vừa tới miệng bỗng nhiên đổi thành “Tôi còn chưa thay quần áo cầm túi....”
“Đi đi, tôi chờ em bên dưới.” Thân Mục Dã nhéo nhéo má cô.
Ngay trước ánh mắt ngây thơ của Đường Vũ La, mặt Liên Trăn đỏ bừng vội vàng xoay người chạy về phía phòng thay quần áo, sau khi cô vừa rời đi, Đường Vũ La mới bất mãn khẽ nói: “Cậu, cô Kiều thành người phụ nữ của cậu lúc nào vậy ?”
“Nhóc con như cháu biết cái gì.” Thân Mục Dã chợt gõ mu bàn tay cô bé.
“Cậu, cậu đừng bắt nạt cháu nhỏ, cháu biết cô Kiều có bạn trai, cậu như này là không đúng.” Đường Vũ La chững chạc đàng hoàng nói: “trong TV cậu sẽ bị gọi là tiểu tam.”
“Sai, đây gọi là tranh thủ tính phúc cho mình.” khóe miệng Thân Mục Dã giảo hoạt nhếch lên: “Cho nên cháu nên ủng hộ cậu.”
Đôi mắt trong suốt của Đường Vũ La lập tức rơi vào mê mang, hồi lâu sau mới như nửa hiểu nửa không gật đầu, thì ra đây gọi là tranh thủ hạnh phúc, nhất định phải giúp đỡ cậu mới được.
Liên Trăn cố ý lề mề rất lâu mới xuống dưới, một lớn một nhỏ dựa vào trước xe ăn Haagen Dazs. Đường Vũ La ăn đến nỗi quanh miệng dính toàn kem, còn không kìm được lắc lư bím tóc ăn say sưa ngon lành, mà người đàn ông bên cạnh cô bé mặc bộ áo lông màu xám, quần dài màu xanh ngọc ôm lấy đôi chân, lộ ra tinh xảo cổ chân, lười biếng đứng đó, cảm giác không phải đang ăn Haagen Dazs, mà là đang quay quảng cáo cho Haagen Dazs*.
*Häagen-Dazs là thương hiệu kem của Mỹ được thành lập tại the Bronx, New York vào năm 1961 bởi đôi bạn doanh nhân gốc Ba Lan và Do Thái là Reuben và Rose Mattus. Công ty khởi đầu tại Brooklyn, New York với cửa hàng kem bán lẻ chỉ có 3 hương vị: vanilla, chocolate và cà phê vào ngày 15 tháng 11 năm 1976. Hiện tại công việc kinh doanh dưới hình thức nhượng quyền thương mại trên toàn nước Mỹ và nhiều quốc gia khác trong đó có Anh, Ấn Độ, Trung Quốc, Liban và Brazil.
“Em thay quần áo thôi cũng lâu đấy, tròn nửa tiếng.” Thân Mục Dã gõ đồng hồ, lông mày không nhịn được nhướng lên.
“Cậu, cậu thật không có phong độ, phải có kiên nhẫn với phụ nữ chứ.” Đường Vũ La nhảy nhót đến trước mặt Liên Trăn, đưa hộp kem Haagen Dazs cho cô: “Cô Kiều, cậu cháu mua cô này, cô không ăn sẽ chảy mất nha.”
Nhìn đôi mắt sạch sẽ của cô bé, Liên Trăn thực sự không đành lòng nhận lấy, ân cần nói: “Tiểu Vũ, trời lạnh như vậy nên ít kem thôi, nếu không sẽ đau bụng đấy.”
“Cô Kiều, sao cô giống mẹ em vậy.” Đường Vũ La chu chu mỏ, dắt cô lên xe.
Hôm nay trong xe có lái xe, Thân Mục Dã ngồi cùng ở ghế sau với bọn họ, Liên Trăn đưa áo khoác cho anh, nhỏ giọng nói: “Cám ơn áo của anh.”
Thân Mục Dã nhận lấy, lại đưa tay ra: “Đưa điện thoại di động của em cho tôi.”
Liên Trăn cảnh giác nhìn anh, dưới ánh nhìn chăm chú không hề chớp mắt của anh, vùng vẫy hồi lâu vẫn đưa cho anh, Thân Mục Dã mở máy điện thoại di động, điện thoại đã có mấy thông báo cuộc gọi nhỡ đến.
Anh hừ một tiếng, nhướng mày liếc cô: “Gọi nhầm à ?”
Sắc mặt Liên Trăn trắng hơn vừa rồi mấy phần, cô biết khẳng định là anh ghi hận chuyện lúc đầu không nhận điện thoại của anh, cũng may ngay trước mặt trẻ con, anh cũng không nói gì.
“Đúng rồi, cậu, sô cô la của cháu đâu.” Đường Vũ La bỗng nhiên níu lấy Thân Mục Dã làm nũng nói.
“Mới ăn kem lại muốn ăn sô cô la, không thể yên tĩnh một lát sao.” Thân Mục Dã ngoài miệng trách cứ, nhưng vẫn lấy một cái túi giấy tinh xảo từ phía sau ra, lấy ra hai cái hộp từ trong đó đưa qua.
“A.” Đường Vũ La bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn: “Vì sao lần này chỉ có hai hộp, a, bên trong còn có sô cô la, cháu muốn.”
“Lần trước mẹ cháu còn trách chú mua cho cháu quá nhiều sô cô la, ăn bị sâu răng.” Thân Mục Dã tức giận ngăn cản đầu nhỏ chui qua của cô bé: “Đây là cho cô Kiều, đừng làm rộn.”
Liên Trăn ngẩn người, lần này anh xuất ngoại còn mang theo sô cô la cho cô sao?
“Cậu bất công, có cô Kiều rồi không thương cháu nữa.” Đường Vũ La hừ hừ cái mũi nhỏ, dáng vẻ ăn dấm.
Khuôn mặt Liên Trăn xấu hổ đỏ lên, vội vàng nói: “Tôi không thích ăn sô cô la, anh đưa phần của tôi cho Tiểu Vũ đi.”