“Trăn Trăn, cậu cũng đừng nghĩ nhiều, mình cảm thấy Hứa Tố Ngưng bị báo ứng cũng đáng đời.” Diệp Điển Na cười hì hì: “Lúc trước cô ta hãm hại cậu như nào, bây giờ liền báo ứng đến trên người cô ta, có điều con người Giả Tử không cùng một đẳng cấp với Triệu Thân Mục Dã, ai, cho nên nói con người không thể làm chuyện xấu, nếu không ông trời sẽ xử lý.”
Kỷ Hoa Phỉ nhướng mày: “Nói trở lại, lần trước cậu bị xe tông liệu có phải Hứa Tố Ngưng ghi hận với cậu trong lòng, bèn đâm cậu không, cậu hãy suy nghĩ một chút, Lệ Đông Sâm thích cậu, khẳng định cô ta sẽ trút hết oán hận lên người cậu, nói thực ra, đổi thành mình gặp phải chuyện này, cái gì cũng làm được.”
“Nghe Mục Dã đề cập qua, hình như chứng cứ không định tội được.”
“Vậy nói không chừng chuyện Hứa gia bị tốt thất là do Thân gia làm.” Kỷ Hoa Phỉ cười nói: “người như Thân Mục Dã không định được tội người khác, sao lại dễ dàng bỏ qua được.”
Liên Trăn hững hờ gắp miếng thịt cá, mấy người hàn huyên mấy chuyện trong tháng, ăn cơm xong, cô lo lắng cho con nên cũng không dám ở lâu, liền đứng dậy chào tạm biệt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây