Cơ Trưởng Vẫn Khỏe Chứ!

Chương 24: Trút giận

Chương Trước Chương Tiếp

Liên Trăn quá sợ hãi, quay người muốn chạy trốn, lại bởi vì đứng lên gấp, đầu thiếu máu choáng váng, ngược lại ngã về phía anh.

Thân Mục Dã giang cánh tay, dễ dàng ôm cô vào trong ngực.

Đường Vũ La thừa cơ cười ha hả ồn ào nói: “Cô Kiều, sao cô lại ngả vào người cậu cháu vậy?”

“Không phải như vậy....” Liên Trăn đỏ mặt vô cùng xấu hổ, giãy dụa đẩy anh, Thân Mục Dã siết chặt eo cô, bắt lấy cổ tay cô, trên cổ tay cô có từng vòng vết đỏ, thoạt nhìn như bị người dùng sức bóp, ánh mắt của anh xiết lại, nhanh chóng phát hiện dấu vết như vậy ở chỗ váy bị xé ra của cô.

“Ai làm?” mắt Thân Mục Dã dần híp lại thành một đường nhỏ, trọng nói lạnh lẽo mang theo khí lạnh.

“Không cần anh quan tâm.” Liên Trăn cũng cực hận anh, hai tay giãy dụa, song mãi không giãy dụa được, nghĩ đến những chuyện liên tiếp đụng phải những ngày qua, nước mắt tủi thân của cô tràn mi chảy ra.

“Cô Kiều, cô hãy mau nói với cậu cháu đi, cậu sẽ giúp cô đấy.” Đường Vũ La ở bên cạnh nóng nảy khuyên nhủ.

“Nói nhanh đi.” Lực cánh tay Thân Mục Dã ôm cô chặt hơn, âm thanh đè thấp nguy hiểm đã không còn bao nhiêu kiên nhẫn bên tai cô, Liên Trăn sợ hãi trái tim suýt nữa bật ra khỏi ngực, run run mở miệng: “Là hiệu trưởng....”

Thân Mục Dã bỗng dưng cô nàng ra, cởi áo khoác trên người phủ lên vai cô, xuyên qua áo khoác của anh còn có nhiệt độ ấm áp và mùi hoa cam, Liên Trăn ngẩn người, ngẩng đầu thấy anh cúi đầu nói với Đường Vũ La: “Trông chừng cô giáo của cháu.”

Dứt lời, anh nhanh chân đi lên tầng, Liên Trăn giật mình nảy người: “Anh muốn làm gì?”

“Cô Kiều, cô đừng chạy nhanh như vậy.” tay nhỏ của Đường Vũ La kéo cô, vừa chạy vừa thở nói: “Khẳng định là cậu cháu đi dạy dỗ kẻ xấu giúp cô rồi, cậu lợi hại lắm, người xấu cũng phải sợ cậu đấy.”

Cảm giác khí hiểu từ từ dâng lên trong lòng, Liên Trăn vội vàng ôm Đường Vũ La đi theo.

Trong văn phòng, Tôn Nhất Dương đang căm tức ngâm trà kim ngân hạ hỏa, lúc này, cửa đột nhiên bị người đá văng ra.

Ông ta tức giận đến nỗi quay đầu nhìn lại, ở cửa có người đàn ông thân cao khoảng chừng một mét tám trở lên đứng đó, cao lớn thẳng tắp, hai tay đút vào trong quần dài màu lam tối, chiếc cằm ưu nhã hơi hất lên, điển hình cho dáng vẻ kiêu căng: “Anh là ai, không biết trước khi vào cửa phải gõ cửa trước sao?”

“Ông chính là hiệu trưởng chỗ này à?” tay Thân Mục Dã đút túi quần cất bước đi đến, nghiêng đầu nhìn ông ta.

“Không sai, chính là tôi.” Tôn Nhất Dương đắc ý kéo cà vạt, người đàn ông đột nhiên đấm ông ta nằm sấp ở trên bàn làm việc.

“Anh làm gì vậy?” Tôn Nhất Dương bị đánh choáng váng, tức giận đứng dậy muốn phản kích, Thân Mục Dã dễ như trở bàn tay bắt lấy nắm đấm ông ta, đầu gối dùng sức đè vào bụng ông ta, trực tiếp kéo một cánh tay ông ta giẫm trên mặt đất, giày da màu nâu giẫm vào đỉnh đầu ông ta, ông ta bị đau kêu gào: “Cứu mạng, có kẻ gây sự đánh người khác.”

“Kêu to lên, kêu càng to càng tốt.” Thân Mục Dã xoay người hung hăng nắm cằm ông ta, nở nụ cười trầm thấp: “Ở thành Tây, ngay cả người phụ nữ của bản thiếu gia mà cũng dám động vào, tôi thấy ông ăn no rồi không muốn làm nữa đúng không, đồ con rùa.”

Tôn Nhất Dương lại bị đạp mạnh hai phát, đúng là ngay cả chỗ trống phản kháng cũng không có, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ bị đạp đau, ánh mắt đúng hay nhìn thấy Kiều Liên Trăn xuất hiện ở cửa ra vào, đầu óc lóe lên: “Anh nói là Kiều Liên Trăn sao, cô ta... chẳng phải cô ta là người của Lệ Đông Sâm sao...?”

“Lệ Đông Sâm là cái gì.” Thân Mục Dã kéo tóc ông ta, quay đầu nói với Liên Trăn: “Mới vừa rồi là ông ta bắt nạt em đúng không?”

Liên Trăn đã sớm bị dọa ngây ra như phỗng, nghe anh hỏi, chỉ ngơ ngác nhẹ gật đầu.

Thân Mục Dã đứng dậy, lại đá Tôn Nhất Dương một phát mới ưu nhã sửa lại quần áo, sau đó móc ra một tờ giấy lau lau tay rồi ném vào trên mặt Tôn Nhất Dương: “Tôi thấy không cần mở trường năng khiếu rách này nữa đâu, bẩn mắt.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️