Liên Trăn ảo não: “Có phải anh nghĩ tới việc lái máy bay không?”
“Không.” Thân Mục Dã lắc đầu, góc mặt bị ánh đèn chiếu lên, lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nhớ lúc đi học, anh luôn đạt hạng nhất, các bạn học ngoài mặt bội phục anh, nhưng những lúc không có ai, bọn họ nghị luận anh có gì hơn người, chẳng qua là con của Thân gia, thầy cô nể mặt cho anh hạng nhất. Bất kể anh đi học hay làm gì, đọc diễn văn, thi ca hát, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, không có ai quan tâm anh nỗ lực bao nhiêu. Vì thế sau đó anh không hy vọng người khác biết anh là người Thân gia, anh rất ít theo cha mẹ đi xã giao, lên cấp ba cũng không cần tài xế đưa đón. Tai nạn lần này, mặc kệ người ngoài nói thế nào, anh cũng có thể lẽ thẳng khí hùng đứng trước mặt bọn họ, còn có thể kiện bọn họ ra tòa. Vì anh có thực lực mới không sợ hãi, người không có thực lực không thể đi quá xa, cũng không đi tới cuối được, em vĩnh viễn chỉ có thể trở thành vai phụ của người khác, tất nhiên là nếu có thể tranh thủ cơ hội chứng minh thực lực thì không được từ bỏ.”
Liên Trăn bỗng nghĩ tới lời Đường Nhạn Vân, cô rất may mắn, có thể trở thành vợ anh, nhưng cũng không may. Còn anh, rất may có thể trở thành trưởng tôn Thân gia, đồng thời cũng là bất hạnh.
Nhưng không thể không thừa nhận họ có nhiều may mắn hơn.
“Chỉ có những người không biết mới nghĩ anh như vậy, người thật sự hiểu anh sẽ biết anh là người có năng lực.” Hồi lâu, Liên Trăn nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây