Xe buýt đến trạm, sau khi Liên Trăn xuống xe đột nhiên bắp chân run lên.
Cô che bụng, rốt cục nhớ tới sau hôm đó quên tránh thai, lúc này dù có tránh thai cũng sớm không còn kịp rồi.
Không phải là cô mang thai đấy chứ, nghĩ đến sẽ mang thai đứa con của người đàn ông đó, cô đã cảm thấy thế giới như sắp sụp đổ, sẽ không xui xẻo như thế chứ.
Cô cố gắng tự an ủi mình, nhưng buổi chiều cô dạy tiết vũ đạo không được tập trung, thật vất vả mới kết thúc, hiệu trưởng đứng ở cửa ra vào cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với cô: “Liên Trăn, cô đến phòng làm việc của tôi đi.”
Hiệu trưởng Tôn Nhất Dương là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo kính mắt, ngũ quan đoan chính, màu da thiên trắng, lúc trước cô tới đây cũng là Lệ Đông Sâm giới thiệu, hiệu trưởng cũng một mực chiếu cố cô có thừa, mặc dù như thế, Liên Trăn vẫn cảm thấy người này không tệ.
Sau khi đi vào văn phòng, Tôn Nhất Dương đóng cửa lại, thở dài nói: “Liên Trăn à, thật ra mấy ngày nay tôi thu nhận được khiếu nại không tốt của phụ huynh nữ, nói là cô nhân lúc trước giờ dạy sau giờ dạy của học sinh dây dưa với phụ huynh nam, các phụ huynh đều rất không hài lòng....”
Liên Trăn ngạc nhiên, sốt ruột nói: “Hiệu trưởng, tôi chưa từng....”
“Liên Trăn, tôi cũng không muốn hoài nghi cô, dù sao nhan sắc cô như vậy, rất nhiều người đàn ông nhìn thấy cô có mơ màng cũng rất bình thường, có điều gần đây tôi nghe được một số tin tức xấu, nói cô là....” Tôn Nhất Dương ho một tiếng, ánh mắt trở nên phức tạp: “... cô là tình nhân của Lệ Đông Sâm, cô là Lệ Đông Sâm giới thiệu tới, tôi cũng có chút quan hệ với anh ta, trước đó tôi cho rằng cô là bạn gái của anh ta, bây giờ nghe nói thật ra bạn gái của anh ta là Hứa Tố Ngưng, xem ra lời đồn là thật. Cô cũng biết học sinh ở chỗ này đều là con em nhà có tiền, lúc đầu nể mặt Đông Sâm tôi cũng muốn mắt nhắm mắt mở là được rồi, nhưng những phụ huynh đó nói nếu như không đuổi việc cô, bọn họ sẽ đổi trường cho con mình, tôi không muốn bởi vì một mình cô mà ảnh hưởng tương lai và thanh danh của toàn bộ trường học.”
Trong mắt Liên Trăn dần dần dấy lên thê lương, phẫn nộ, không ngờ cô và Lệ Đông Sâm yêu nhau mấy năm, cuối cùng lại nhận được câu khó nghe như vậy, còn có những phụ huynh nữ, bọn họ dựa vào đâu mà nói xấu cô như thế, rõ ràng cô không hề làm gì mà.
“Có điều dù sao chúng ta cũng có quen biết với nhau....” ngữ khí và nét mặt Tôn Nhất Dương bỗng nhiên trở nên nhu hòa, đi đến trước người cô, bỗng nhiên nắm tay cô dụ dỗ nói: “Chỉ cần cô đi theo tôi, tôi cũng sẽ không bạc đãi cô, cô muốn cái gì tôi cũng có thể cho cô như Lệ Đông Sâm.”
Liên Trăn theo bản năng đẩy ông ta ra, con ngươi xinh đẹp tràn ngập khó tin và phẫn nộ: “Ông coi tôi là gì vậy, hiệu trưởng Tôn, ngày mai tôi sẽ cho ông đơn từ chức, bây giờ tôi đi đây.”
Cô quay người lại, Tôn Nhất Dương bổ nhào qua ôm cô từ phía sau, hô hấp dồn dập dán lên mặt cô: “Ha ha, cô giả vờ trong sạch cái gì, người nào không biết cô đã bị Lệ Đông Sâm chơi bao nhiêu lần, có phải cô muốn tôi cho cô thêm không....”
“Ông mau dừng tay.” Liên Trăn tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, bàn tay bẩn thỉu đó bắt đầu vuốt ve qua lại trên đùi cô, cô buồn nôn muốn ói, hai tay dùng sức giãy dụa, Tôn Nhất Dương kéo váy múa của cô, xoẹt một tiếng rách từ chỗ vai, lộ ra một mảng lớn da thịt.
Ánh mắt Tôn Nhất Dương đột nhiên nóng lên, che miệng cô lại, không quan tâm dán lên người cô.
Liên Trăn dưới cơn sốt ruột đá mạnh vào người ông ta, thừa dịp ông ta bị đau vội vàng chạy ra ngoài, cô chạy một mạch xuống dưới, lúc chạy xuống dưới mới nhớ bây giờ đang lúc tan học, khẳng định có rất nhiều phụ huynh đi qua, nếu thấy dáng vẻ quần áo không chỉnh tề này của cô, chỉ sợ bọn họ sẽ chỉ trỏ sau lưng cô, coi cô là người không đứng đắn.
Nghĩ đến lúc trước mình cũng được nhận giáo dục cao cấp, bây giờ lại lưu lạc tới mức bị người nhục nhã, cô không nhịn được nữa ngồi xổm xuống ôm chân bất lực nức nở.
“Cô Kiều, cô đang khóc sao, ai bắt nạt cô ạ?” Giọng non nớt bỗng nhiên vang lên trong hành lang, Liên Trăn vội vàng lau lau nước mắt ngẩng đầu một cái, đầu tiên nhìn thấy Đường Vũ La, tiếp theo là nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh cô, Thân Mục Dã nhíu mày kiếm đẹp nhìn cô, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm, nhưng không hè ảnh hưởng chút nào đến dáng vẻ anh tuấn của anh.