Khuôn mặt Lệ Đông Sâm biến thành màu đen, rồi lại chuyển sang xanh, anh nhìn ngón tay mình đặt trên cửa, nhẫn kim cương trên đó tỏa sáng lấp lánh làm đau nhói đôi mắt của anh, anh nhớ tới những lời anh nói khi đeo chiếc nhẫn vào tay cô là lời thề son sắt như thế nào, nhưng giờ phút này lại cảm giác hối tiếc không thôi.
Anh dùng sức nắm chặt nắm đấm, trong con ngươi lóe lên đau đớn sâu sắc, anh hận mình như này, nhưng anh không có lựa chọn, một khi anh mất đi Lệ thị, anh sẽ bị người chế giễu, Lệ Đông Đình cũng sẽ một mực chèn ép anh, người đàn ông mà sự nghiệp thất bại làm sao có thể cho cô được hạnh phúc: “Trăn Trăn, đây chỉ là tạm thời, anh sẽ không kết hôn với Hứa Tố Ngưng, chờ anh ngồi vững Lệ thị, anh sẽ có thể cưới em....”
“Anh muốn em làm tình nhân ngầm của anh à?” giọng Liên Trăn mang theo thê lương không thể tin: “Đông Sâm, anh nhẫn tâm sao?”
Lệ Đông Sâm há miệng, cổ họng như bị ai đó bóp mạnh lấy, rốt cuộc không nói được chữ nào.
Đúng vậy, làm sao anh nhẫn tâm, đây là chuyện mà chỉ có kẻ khốn nạn mới làm.
Im lặng hồi lâu, anh dùng sức đập mạnh một phát vào cửa, cắn răng: “Trăn Trăn, cho anh thời gian nửa năm, em hãy đợi anh.”
Anh bước nhanh rời đi, cũng không tiếp tục dừng lại, bây giờ anh hoàn toàn không có tư cách.
Liên Trăn biết anh đi, cô mãi mãi nhớ kỹ tiếng bước chân của anh, chỉ là cô cho rằng mình được giải thoát, nhưng không hề, trái tim như bị khoét một lỗ, trống rỗng, gió lạnh chui vào, lạnh đến run rẩy.
Cô không nỡ, cô gần như muốn xông ra ôm lấy anh nói với anh, cô bằng lòng, dù là mãi mãi cũng chỉ có thể sống trong bóng tối để ở bên anh, cô cũng bằng lòng, nhưng giáo dục từ nhỏ đến lớn lại nói cho cô không thể như vậy, cô sợ mình khóc lớn ra tiếng, dùng răng cắn nắm đấm, im lặng nghẹn ngào.
Từ sau ngày đó, Lệ Đông Sâm không còn đến tìm cô nữa, cũng không điện thoại, Thẩm Nghệ Chi đã thoáng đoán được điều gì, dặn dò con trai đừng hỏi gì, tránh cho đâm vào vết thương của cô.
Liên Trăn yên lặng trôi qua một tuần, mãi đến thứ bảy ngồi trên xe buýt nhận được cuộc điện thoại của Kỷ Hoa Phỉ: “Đại Kiều, cậu và Lệ Đông Sâm sao rồi, mình vừa nhìn thấy anh ta và đồ chết tiệt Hứa Tố Ngưng kia đi dạo phố....”
Dù đã sớm làm xong chuẩn bị tâm lý, trái tim Liên Trăn vẫn thắt lại, nói thật nhỏ: “Bọn mình đã chia tay rồi.”
“Cái gì.” Kỷ Hoa Phỉ giật nảy cả mình: “Thật hay giả vậy, đừng nói giỡn.”
“Không nói đùa đâu.” Liên Trăn nói qua chuyện xảy ra mấy ngày trước, Kỷ Hoa Phỉ tức giận đến nỗi chửi ầm lên; “Mẹ nhà anh ta Lệ Đông Sâm, cậu vì anh ta mà bỏ ra nhiều như vậy, bây giờ anh ta phủi mông một cái đá cậu đi, anh ta xứng với cậu không, đồ tồi, uổng cho lúc trước mình còn tưởng rằng anh ta là người đàn ông tốt hiếm có, mẹ nó, sớm biết vậy vừa rồi mình nên qua mắng bọn họ một trận....”
Liên Trăn một mực chờ cô mắng, mắng xong mới nói: “Anh ấy cũng thân bất do kỷ....”
“Đến bây giờ cậu vẫn còn nói tốt cho anh ta, sao cậu lại ngốc như vậy.” Kỷ Hoa Phỉ nổi giận nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy cậu cũng không hề nói cho mình, cậu còn coi mình là chị em nữa không?”
“Cậu cũng đã kết hôn, dù sao cũng không thể như trước được nữa.” Liên Trăn cảm thấy mình nói thêm gì nữa âm thanh sẽ nghẹn ngào, vội nói: “Mình phải vào lớp rồi, tối nay lại nói chuyện với cậu nhé.”
Cô mau chóng cúp điện thoại, chưa được một lúc, lại vang lên, là số điện thoại lạ.
Cô điều chỉnh hô hấp, mở miệng nói: “Xin chào.”
“Đang làm gì vậy, tôi từ châu Âu trở về rồi.” giọng nói của đối phương nam tính trầm thấp có từ tính, có mấy phần quen tai, Liên Trăn sững sờ, nhất thời không nhớ ra được mình có người bạn nào ở châu Âu, đang muốn hỏi anh là ai, ngón tay bỗng nhiên khẽ run rẩy, hô hấp cũng bắt đầu hoảng loạn.
“Buổi tối đi ăn cơm tối cùng tôi đi, hơi nhớ em.” Thân Mục Dã cười trầm thấp, giống như nói chuyện với người thân thiết.
“Xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi.” Liên Trăn vội vàng cúp máy, còn tắt luôn cả điện thoại.
Nghĩ đến gương mặt người đó, cô chỉ cảm thấy sợ hãi, thậm chí không tiếp tục muốn dính líu quan hệ với người này nữa.
==============