Liên Trăn quẫn, vừa rồi cũng là nhất thời tình thế cấp bách mới có thể nói ra, dứt khoát khẽ cắn môi, kéo ống tay áo của anh: “Đi ngủ.”
Đã lâu không thấy dáng vẻ quật cường đó của cô, khiến Thân Mục Dã có chút mềm lòng, bỗng nhiên xoay người ôm cô lên giường: “Thật đúng là không làm gì được em mà, có điều em cũng phải ngủ.”
Liên Trăn ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, Thân Mục Dã vuốt ve lông mày thanh tú mềm mại của cô, trên khóe môi anh tuấn ẩn chứa vẻ bất đắc dĩ: “Em hãy nói cho anh đi, em đang suy nghĩ gì, chẳng phải em nói sẽ không tiếp tục tin tưởng anh nữa sao, vì sao bây giờ lại muốn quan tâm anh, đối với em mà nói anh là gì vậy?”
Liên Trăn nhớ tới lời Kỷ Hoa Phỉ đã nói, làn mi dài khẽ run rẩy, lướt qua trong lòng bàn tay anh: “Vậy em là gì đối với anh, lúc thì đối xử tốt, lúc thì lạnh lùng, rõ ràng là anh và Diệp Á Như dây dưa không rõ, lại nói em không hề coi anh như một người chồng, không nói một tiếng với em đã muốn bay đi châu Âu, sau khi đi mỗi lần gọi điện thoại ngoại trừ hỏi Tuyền Tuyền ra thì không hề hỏi em chút nào....”
Giọng cô khàn khàn, hốc mắt cũng đỏ lên, cô cắn môi, trong mắt ẩn chứa tủi thân, oán hận, còn có lo lắng... .
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây