Anh gật gật đầu, Liên Trăn đi lấy hòm thuốc và quần áo thay giặt của anh, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng tắm bên trong, anh duỗi cánh tay ra, cầm khăn lau và quần áo vào, mặc vào quần áo sạch sẽ đi ra, Liên Trăn dính chút cồn i-ốt xoa lên chỗ vết thương của anh.
Động tác của cô nhẹ nhàng, ánh mắt chuyên chú: “Đau không?”
“Chút đau đớn này... có là gì so với đau đớn mà các hành khách phải chịu đâu.” Thân Mục Dã cảm giác khó chịu cười nhạo.
Liên Trăn không biết nên an ủi từ chỗ nào, cô vặn nắp bình thuốc lại, ngồi qua một bên: “Anh ngủ đi, em giúp anh.”
Thân Mục Dã rất phức tạp: “Không cần....”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây