Cơ Trưởng Vẫn Khỏe Chứ!

Chương 20: Đông sâm, anh lừa em

Chương Trước Chương Tiếp

Liên Trăn hơi giật mình, hai mắt hồ nghi nhìn anh, anh đã xoay người sang chỗ khác, gọi điện thoại, ngáp liên tục, trở lại trên giường nằm xuống lần nữa.

Sau một lát, bên ngoài lại vang lên chuông cửa, Liên Trăn lặng lẽ đi qua, thấy là nhân viên phục vụ, mới để cho anh ta đi vào, sau khi thay xong quần áo, anh cũng không tỉnh lại nữa, Liên Trăn cũng không dám gọi anh, lén trốn vào trong toa ăn, mãi đến khi rời đi, cách phòng một khoảng mới ra ngoài.

Khi cô trở về, gặp được hai người Diệp Điển Na và Kỷ Hoa Phỉ.

“Trăn Trăn, cậu đi đâu vậy, tối hôm qua sao lại không trở về phòng, bọn mình tìm cậu lâu lắm.” Diệp Điển Na vội vã cuống cuồng quan sát cô trên dưới: “Cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì, tối hôm qua uống say, tỉnh lại phát hiện mình nằm đang trong vườn hoa đằng sau.” Liên Trăn cố nặn ra vẻ tươi cười, cuối cùng Diệp Điển Na khẽ thở phào, hối hận mà nói: “buổi sáng mình nghe đám Hứa Tố Ngưng nói cậu bị Quách Kiến Phi mang vào phòng, làm mình sợ muốn chết, đều tại mình, sớm biết vậy tối hôm qua mình đã không uống rượu nhiều như vậy, mình đáng chết.”

“Cậu cũng biết à, phải thay đổi tính mê rượu đi thôi.” ánh mắt Kỷ Hoa Phỉ như có điều suy nghĩ quan sát quần áo của Liên Trăn, cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

“Buổi chiều mình còn phải đi làm, mình không đi cùng các cậu nữa, mình đi về trước.” Liên Trăn không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa.

Có lẽ Kỷ Hoa Phỉ cũng nhìn ra cảm xúc của cô hơi lạ, không cố giữ lại, cùng Diệp Điển Na đưa cô đến bến tàu, Liên Trăn lên du thuyền, sau khi ngồi xuống, đã nghe thấy chếch đối diện có người nhiệt tình nói: “Nha, Kiến Phi à, thật là khéo quá, mau tới ngồi ở đây.”

Cô quay sang nhìn, từ cửa có cơ thể mập mạp cồng kềnh đi đến, ngũ quan tròn trịa, mũi to, đôi mắt tiểu nhân như cái lỗ, đỉnh đầu chỉ còn mấy cọng tóc.

Người này chắc hẳn chính là Quách Kiến Phi đó?

Sắc mặt Liên Trăn càng trắng bệch hơn, suýt nữa quay lưng đi nôn, nếu như lúc trước mình tỉnh lại, phát hiện loại người này nằm bên cạnh, có lẽ cô sẽ muốn tự sát mất.

Mười lăm phút sau, du thuyền đến bến tàu, Liên Trăn đi tới, cơn gió lạnh thổi vào mặt cô, chiếc xe màu đen của Lệ Đông Sâm lao vụt dừng ở ven đường.

Anh tới đón cô sao?

Trong nháy mắt cô cảm thấy trong lồng ngực vô cùng chua xót, trái tim run rẩy, áy náy, hối hận đau khổ bồi hồi ở trong lòng, do dự trong chốc lát vẫn chật vật di chuyển bước chân đi tới.

Lúc đến gần, cơ thể cao lớn của Lệ Đông Sâm đi ra từ trong xe, anh cởi áo khoác âu phục choàng ở trên người cô, một đôi mắt ưng phức tạp thâm trầm nhìn cô chăm chú, bên trong như thẻ có thiên ngôn vạn ngữ.

Nước mắt của cô mãnh liệt rơi xuống, cúi đầu vùi vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh.

Cơ thể Lệ Đông Sâm cứng đờ, Đặng Ngọc Đồng ăn mặc quý phái bỗng nhiên đi xuống từ ngồi phía sau, lạnh lùng châm chọc nói: “Làm gì vậy, mau buông con trai tôi ra, đừng để con dâu tương lai của tôi nhìn thấy.”

Liên Trăn ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt Lệ Đông Sâm lướt qua vẻ hốt hoảng phẫn nộ: “Mẹ, chẳng phải con đã bảo mẹ đừng đi ra sao.”

“Con đã tới đây đón Tố Ngưng thì phải biết có khả năng sẽ đụng phải cô ta.” giọng Đặng Ngọc Đồng mỉa mai nói.

Đầu óc Liên Trăn ong ong, cơ thể mà mình ôm lấy dường như cũng dần dần trở nên rét lạnh, cô buông anh ra, nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng đó, cơn đau lan tràn đến thẳng trái tim: “Anh tới đón Hứa Tố Ngưng?”

“Trăn Trăn....” Lệ Đông Sâm đưa tay phải ra muốn sờ lên khuôn mặt cô, lại bị Đặng Ngọc Đồng cắt ngang: “Đông Sâm, chuyện đã phát triển đến nước này, con còn muốn lừa cô ta tới khi nào, nên buông tay đi, con còn dây dưa với cô ta như thế sẽ làm chậm trễ cô ta đấy, trừ phi con thật sự không cần Lệ thị.”

Liên Trăn ngây ra như phỗng, thì ra lời Hứa Tố Ngưng nói đều là thật.

Cô nhìn đôi mắt mấy phần không biết làm sao của anh, trong đầu chợt nhớ tới mấy ngày trước đây anh còn ngọt ngào nói bên tai cô: năm nay nhất định sẽ cưới em, bà xã.

Đều là giả, là giả!

Cô mờ mịt đẩy anh ra, nước mắt to như hạt đậu cứ thé rơi xuống, nhưng cô lại không phát hiện ra mình đang khóc, chỉ là không ngừng lui về sau, ngay cả cái bóng của anh cũng trở nên mơ hồ: “Đông Sâm, anh lừa em.”

============

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️