Bà cụ trách móc nói: “Lên nhà ngủ trưa rồi, chẳng qua là đi mua một ít thức ăn cho Liên Trăn, lại đi hết cả một buổi sáng, bà nói cháu này, có phải cháu nhân cơ hội này đi ra ngoài chơi không vậy, làm khó Trăn Trăn người ta một mực chờ đợi cháu, còn có chút không vui đấy.”
“Nào có, cháu đâu phải trẻ con.” Thân Mục Dã bất đắc dĩ đi lên tầng, mở cửa, người nằm trên giường lập tức quay lưng đi.
“Tức giận rồi à?” Thân Mục Dã để đồ ăn xuống, cười đi sang bên kia giường, thấy cô nghiêm mặt, liền lấy bó hoa tươi ra: “Tặng cho em này.”
Lúc đầu Liên Trăn không muốn để ý đến anh, thế nhưng nhìn thấy bông hoa tươi mới đẹp mắt, ở giữa là sắc xanh nhạt, phần bên rìa lại là màu trắng thật mỏng, trong cửa hàng của mẹ cũng có loại hoa này, bình thường cô thích nhất: “Sồ cúc sao?”
“Hoa râm bụt anh nhìn trúng đã khô rồi, nên mua lại này cho em.” Thân Mục Dã lấy lòng cười nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây