Cơ Trưởng Vẫn Khỏe Chứ!

Chương 19: Muốn qua sông đoạn cầu?

Chương Trước Chương Tiếp

“Vì sao không thể là tôi.” mắt đen của Thân Mục Dã lạnh lùng quét qua bọn họ: “Gan lớn đấy, mới sáng sớm ầm ĩ khiến bản thiếu không thể yên giấc thì cũng thôi đi, lại la hét muốn người của khách sạn đến mở cửa, mấy người là gì vậy hả?”

Ngữ khí của anh trầm bồng du dương hừ một tiếng, lập tức khiến đám người cảm giác có hơi lạnh chảy qua, Hứa Tố Ngưng vội nghiêm mặt cười cười giải thích nói: “Thân thiếu, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi có cô bạn bị mất tích, có người nói tối hôm qua nhìn thấy cô bạn của chúng tôi bị mang vào phòng này, chúng tôi bởi vì lo lắng mới khẩn trương đi tìm.”

“Ồ.” Thân Mục Dã bỏ điếu thuốc ra, lười biếng nhẹ gật đầu: “Bây giờ tôi có thể nói rõ cho các cô biết, trong phòng này chỉ có một mình tôi, bây giờ các cô người trở về đi.”

Hứa Tố Ngưng lập tức bối rối, cô ta vất vả thiết kế một màn này, trong phòng mặc dù đột nhiên thay đổi, nhưng cô ta cảm giác khẳng định Liên Trăn ở bên trong, tối hôm qua khẳng định Liên Trăn và Thân Mục Dã đã xảy ra chuyện gì, dù sao tối hôm qua cô ta nhìn thấy rất rõ Thân Mục Dã có ý với Liên Trăn.

“Cái này... Chúng tôi đã tìm khắp cả toàn bộ khách sạn, thực sự không tìm thấy bạn của tôi, anh hãy nể mặt Hứa thị cho tôi vào xem được không, nói không chừng cô ấy uống rượu say ngủ ngủ trong xó nào đó mà ngay cả anh cũng không biết đâu.” Hứa Tố Ngưng mỉm cười mị hoặc, vừa nói dứt lời, cằm đột nhiên bị người đàn ông ở trước mắt nắm chặt.

Cô ta bị đau kêu lên, hai mắt sáng chói Thân Mục Dã híp lại thành một đường nhỏ, âm trầm nói: “Ngay cả cha cô đứng ở trước mặt bản thiếu cũng phải cúi người nói chuyện, phòng của bản thiếu là nơi cô muốn vào thì có thể vào được à, cô tính là cái gì, còn không cút đi, ngày mai Hứa thị nhà cô sẽ không nhìn thấy bình minh nữa đâu.”

Anh lạnh lùng đẩy cô ta, Hứa Tố Ngưng lảo đảo lui lại va vào vách tường, cô ta cũng coi như người từng thấy việc đời, nhưng giờ phút này cảm giác được hơi lạnh từ bốn phương tám hướng vọt tới, bắp chân như nhũn ra.

Diệp Điển Na trợn to hai mắt, vô cùng sùng bái: “Này, đã nói Trăn Trăn không ở bên trong rồi mà, đi nhanh đi.”

Thân Mục Dã cũng không nhịn được nhướng mày, Hứa Tố Ngưng đành phải cố nén cơn giận, nói xin lỗi rồi kéo Trần Hân Hân rời đi.

Thân Mục Dã hài lòng đóng cửa lại, quay đầu, nhìn thấy Liên Trăn yếu ớt nhô nửa người ra từ trong phòng tắm, trên người cô đã mặc xong bộ lễ phục hôm qua, tóc dài trút xuống như thác nước che đi nửa bên gương mặt xinh đẹp của cô, khóe miệng tái nhợt khẽ nhếch, trong hai mắt còn ẩn chứa nước mắt bất lực sợ hãi.

Tại sao có thể có người phụ nữ tuyệt sắc như vậy, như vậy phong tình, Thân Mục Dã đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi ngứa, anh đi về phía trước, cô kinh hoàng lui lại vào trong phòng tắm, định đóng cửa, anh nhanh hơn cô, chống cánh cửa, nhíu mày cười lạnh: “Làm gì, muốn qua sông đoạn cầu à.”

“Anh không được qua đây.” Liên Trăn lắc đầu, không biết làm sao.

“Liên Trăn, em đừng chọc tôi nổi giận.” Thân Mục Dã căm tức đạp cửa một phát, cơ thể cô bỗng nhiên ngã xuống đất, có điều lúc sắp chạm đất, ngược lại được một cánh tay rắn chắc của anh kéo vào trong khuỷu tay.

Thân Mục Dã cúi đầu dùng sức hôn lên cánh môi cô, cô nghẹn ngào giãy dụa, hai tay không khách khí cào nát khuôn mặt dễ nhìn của anh.

“Chưa từng thấy ai không biết tốt xấu như em.” Thân Mục Dã thẹn quá hóa giận một tay giữ chặt cổ tay cô, một tay khác bóp lấy cằm cô, môi mỏng như bàn ủi lại in mạnh vào, lần này không còn dịu dàng như vừa rồi, Liên Trăn càng lúc càng sợ hãi, nước mắt rơi xuống mãnh liệt.

Anh hơi ngước mắt, nhìn thấy một đôi đồng tử đỏ bừng gần trong gang tấc, bên trong chứa đầy nước mắt, vô cùng mềm mại lại vừa gặp đã thương.

Tự dưng vừa tức giận vừa có mấy phần không đành lòng, môi anh rời khỏi môi cô, tay dịu dàng lau đi nước mắt của cô: “Em còn muốn khóc tôi thật sự sẽ không khách khí đâu.”

Cô sững sờ, con ngươi lấp loáng ánh nước kinh ngạc nhìn anh, dường như còn chưa lấy lại tinh thần từ trong nỗi sợ hãi vừa rồi.

“Thật đáng yêu.” Thân Mục Dã trầm thấp cười cười, lại không kìm lòng được hôn khóe mắt cô một cái, cô co rúm lại, tự dưng cảm thấy gương mặt nóng bỏng, rốt cuộc không chịu được phản kháng đẩy anh ra.

Thân Mục Dã cũng không nổi giận, ngược lại vẫn nhìn qua khóe miệng cô, nhếch môi vui vẻ: “Rửa mặt đi, đợi lát nữa sẽ có nhân viên phục vụ đưa bữa ăn đến, mấy người phụ nữ kia khẳng định vẫn đang trông chừng ở bên ngoài, đợi lát nữa em trốn trong toa ăn ra ngoài, buổi chiều tôi phải bay đi Paris, trở về sẽ liên lạc lại với em.”

=========

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️