“Vô sỉ.” Liên Trăn cố nén nước mắt mắng một câu, quay sang nhặt quần áo trên đất mặc lên, bên ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
“Liên Trăn, có phải cô ở bên trong hay không, mở cửa đi.” Giọng Trần Hân Hân truyền đến từ ngoài cửa.
“Không có khả năng, Liên Trăn khẳng định không ở đây.” Diệp Điển Na thở phì phò.
“Chẳng lẽ tôi còn vô duyên vô cớ bịa chuyện à.” Trần Hân Hân nói: “Tối hôm qua chính mắt tôi nhìn thấy Liên Trăn được Quách tổng ôm vào.”
... .
Hai chân Liên Trăn lắc một cái, sợ hãi cực độ, nếu bị Trần Hân Hân và Hứa Tố Ngưng biết, không chừng chẳng mấy chốc chuyện của cô sẽ truyền khắp toàn bộ thành Tây, thậm chí truyền đến tai Lệ Đông Sâm, đến lúc đó Lệ gia càng không khả năng đón nhận cô, chỉ sợ ngay cả Lệ Đông Sâm cũng sẽ cảm thấy cô buồn nôn.
Cô nên làm gì đây, cô khẩn trương cả người phát run, quay đầu, nhìn thấy Thân Mục Dã thản nhiên châm điếu thuốc, khóe miệng khẽ nhếch nhìn dáng vẻ bất lực của cô, hình như tâm tình không tệ.
“Vì sao không đi ra?” Thân Mục Dã nhả một ngụm khói, ánh mắt như rắn độc: “Sợ à?”
Liên Trăn cắn chặt bờ môi đã dính máu không nói, cô phải tỉnh táo, không thể xin anh ta giúp đỡ, thế nhưng trước mắt dường như chỉ có thể cầu cứu người đã phá hủy mình này.
Thân Mục Dã hài lòng cười cười, tiện tay nhặt quần dài mặc vào, cơ thể cao lớn đi đến phía sau cô, chậm rãi ôm cô, tay thon dài nắm cằm cô, bá đạo quay lại, hai mắt tràn ngập lòng ham chiếm hữu nhìn sâu vào trong mắt cô: “Sau này phàm là tôi gọi em, gọi đến thì phải đến, tôi sẽ giúp em.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” nước mắt nóng hổi rơi vào đầu ngón tay anh.
Thân Mục Dã híp hai mắt: “Tất cả mọi người là người trưởng thành, đừng nói với tôi em không hiểu, có điều em yên tâm, đây là bí mật giữa hai người chúng ta, tôi sẽ không nói cho người khác.”
“Tôi không thể.” Liên Trăn như gặp cơn ác mộng, cô đã có lỗi với Đông Sâm một lần, làm sao còn có thể... .
Anh ta đúng là ma quỷ, anh ta muốn từ từ ăn mòn cô.
Cô lắc đầu, không chấp nhận được sự thật này.
“Được thôi, vậy tôi cũng không ép em.” Thân Mục Dã buông cô ra, đi về phía cửa đang được gõ dồn dập, tay của anh đã rơi vào tay nắm cửa.
Máu trong lòng Liên Trăn như thể đông cứng lại, trong đầu lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của Lệ Đông Sâm, cô yêu anh, cô yêu anh như vậy, sao có thể chịu đựng được việc mất đi anh.
Bước chân trong nháy mắt này bị mất khống chế bỗng nhiên đi đến ôm lấy cơ thể cường tráng của anh từ phía sau.
“Ngoan....” Thân Mục Dã hài lòng quay đầu hôn bờ môi đang chảy máu của cô, hương vị có mùi tanh nhàn nhạt, anh nhíu mày, dịu dàng sờ vành tai cô, âm thanh thân mật như tán tỉnh: “Đi phòng tắm đi.”
Liên Trăn thấy được sự chắc chắn từ trong mắt của anh, sau đó máy móc quay người nhặt quần áo trên đất lên trốn vào phòng tắm.
Bên ngoài phòng, Diệp Điển Na không nhịn được nói: “Đừng gó nữa, lâu như vậy cũng không có ai đến mở cửa, nói không chừng bên trong vốn chẳng có ai đâu.”
“Tôi thấy nói không chừng là người nào đó không dám ra đâu.” Hứa Tố Ngưng dịu dàng cười một tiếng: “Hay là để người của khách sạn ra mở cửa đi....”
“Ai dám tự tiện chủ trương mở cửa phòng của bản thiếu gia ra.” cửa bỗng được mở ra, Thân Mục Dã biếng nhác đi tới, trong miệng cắn một điếu thuốc, tựa ở cạnh cửa, dưới người anh chỉ mặc độc một chiếc quần dài, để lộ lồng ngực màu mật ong cơ bụng gợi cảm cực kỳ loá mắt, rõ ràng động tác du côn, song đổi lại là anh, từng hành động lại mang cảm giác tà khí tiêu sái... .
Mấy cô gái đứng ở cửa mặt đỏ hồng, gần như suýt nữa phun máu mũi, vóc người này thật tốt, chỉ sợ nam tài tử minh tinh trên tạp chí cũng không có dáng người tốt như vậy, càng không nói đến khuôn mặt anh tuấn mị hoặc.
“Thân... Thân thiếu gia....” Trần Hân Hân lắp ba lắp bắp hỏi, không thể nói chuyện bình thường: “... Sao lại... Là anh...?”
===================