“Chú ba.” Đằng sau truyền đến tiếng gọi, Thân Mục Dã mỉm cười nhanh chân đi tới: “Lúc trước nghe lão Chu nói chú đưa bạn đi sân bay, đã trở lại rồi à.”
“Ừm.” Thân Ngọc Minh nhìn hộp bánh kem trong tay anh, lông mày nhíu lại: “Đây là...”
“Liên Trăn nói cô ấy muốn ăn bánh kem, cháu liền đi mua cho cô ấy.” Thân Mục Dã bất đắc dĩ cười khổ, anh đi chuyến này thật đúng là khổ không thể tả, vừa rồi là thời điểm mấy trường học lên lớp, học sinh trên đường chật như nêm cối, thật vất vả mới mua được đến khi trở về lại trung tâm thành phố lại bị kẹt xe, tốn hết ba giờ.
Thân Ngọc Minh trầm mặc không nói, cô ở công ty cùng anh ta hơn nửa năm, cho tới bây giờ anh ta chưa từng nghe nói cô muốn ăn cái gì, càng không bảo anh ta đi mua.
Tay anh ta chậm rãi nắm chặt lại, xiết chặt cái túi trong tay, Thân Mục Dã lại giống như phát hiện ra châu lục mới cười chớp mắt: “Chú ba, chú mua cho ai bánh su kem thế?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây