“Cơm chưa ăn xong, không cho phép đi.” Thân Mục Dã kéo cô ngồi lên đùi, hình như cô nặng hơn trước rất nhiều.
“Anh thả em ra.” Liên Trăn giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích, nhìn dáng vẻ tùy tiện này của em đi, nào giống người sắp làm mẹ, em không sợ tổn thương đứa bé sao.” Thân Mục Dã nắm chặt cánh tay cô, ôm cô ngồi vào một cái ghế.
“Anh có tư cách gì chỉ trích em.” Không ngờ anh còn mắng cô, Liên Trăn chỉ cảm thấy phẫn nộ tích tụ trong thời gian dài cứ như vậy hóa thành nước mắt tủi hờn chảy xuống: “Anh đừng quên, là anh thiếu chút nữa giết con của mình.”
Thân Mục Dã biến sắc, nhìn dáng vẻ cô hai mắt đỏ bừng, anh nhíu chặt lông mày: “Thật xin lỗi... Khi đó anh quả thực quá đáng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây