Thân Mục Dã nhíu mày chỉ về phía bụng cô, nói: “Khen con hai câu liền tinh nghịch có đúng không, bảo bối, con không thể tinh nghịch giống cha khi còn bé được, con xem con đi, làm mẹ con đau như vậy, ngoan ngoãn nghe âm nhạc đi, đừng có động đậy nữa, cũng không phải bảo con khiêu vũ.”
Mày kiếm chững chạc của anh nhíu lại, Liên Trăn quả thực không ngờ anh sẽ nói chuyện với bụng mình, nhịn không được cười khúc khích, thần kỳ là đứa bé trong không làm ầm ĩ nữa, chỉ là có chút động tĩnh nho nhỏ, giống như đang ám chỉ với cha mẹ là nó nghe lời, nó không nháo.
Thân Mục Dã gặp cô cười, nghĩ đến mình đang nói chuyện với bụng, cũng hơi hơi xấu hổ, không ngờ mình cũng sẽ làm chuyện như vậy, anh đột nhiên úp mặt vào bụng cô, nhỏ giọng nói thầm.
Liên Trăn bị dáng vẻ anh làm cho hiếu kỳ: “Anh đang nói cái gì vậy?”
“Đây là lời anh muốn nói riêng với con.” Thân Mục Dã liếc nhìn cô: “Chờ nó sinh ra sẽ biết anh là cha nó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây