Trong văn phòng, Liên Trăn ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, sợi tóc đen nhánh giống như thác nước, trong phòng mở điều hoà, cô chỉ ăn mặc áo len in hoa và quần bò đơn giản.
Hình như mỗi lần gặp cô đều mặc cực kỳ đơn giản, nhưng trong ấn tượng của anh ta chưa từng có ai có thể mặc quần áo đơn giản một cách tao nhã, thanh lệ như vậy, giống như một đóa ngọc lan lẳng lặng nở rộ bên bờ sông, tỏa ra hương thơm ưu nhã, còn có sự cô đơn tịch mịch không che giấu được, khiến người ta có cảm giác đau lòng.
“Vừa rồi dáng vẻ cô thật khiến tôi ngoài ý muốn.” Thân Ngọc Minh gõ gõ cửa, ôn hòa cười một tiếng.
“Tôi quá manh động.” Liên Trăn nhếch miệng cười đắng chát: “May mắn chú kịp thời xuất hiện, nếu không chỉ sợ thật sự có điểm khó mà kết thúc.”
“Không, có một số người cô càng yếu thế ở trước mặt họ thì đối phương càng cho rằng cô dễ bắt nạt, tôi cho rằng hôm nay cô làm rất đúng.” Thân Ngọc Minh dịu dàng hỏi: “Tiếp theo cô định làm như thế nào, xử lý thủ tục từ chức sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây