Quán cà phê, ở vào trung tâm thành phố, Liên Trăn ngồi bên cửa kính, ngẩng đầu nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên, trên bầu trời lại có bóng máy bay lướt qua.
Không biết chiếc máy bay đó bay tới đâu, Liên Trăn thất thần.
Có một số người hâm mộ có thể làm việc ở trên máy bay, bởi vì có thể thường xuyên bay đến đủ mọi thành phố, nó đại biểu cho tự do, tượng trưng cho giương cánh bay cao, nhưng giờ phút này, cô lại cảm thấy ghét máy bay.
“Trăn Trăn, đây là sủi cảo bắp ngô lúc trước em thích ăn nhất.” có người ngồi vào bên cạnh cô, mùi thơm sủi cảo quen thuộc bay tới, cô quay đầu, nhìn thấy Lệ Đông Sâm nở nụ cười lấy lòng: “Anh mua trên đường Đông Minh đấy, anh biết em thích ăn ở cửa hàng đó nhất mà.”
Liên Trăn đưa mắt nhìn những sủi cảo đó, nhớ tới lúc trước, thường luôn muốn ăn những món vô cùng khó hiêu, hay bảo anh ta mỗi lúc tan làm mang nhiều thứ trở về, mỗi lần cô ăn khẩu vị sẽ trở nên đặc biệt tốt, nhưng bây giờ có lẽ là mang thai, ngửi thấy mùi này sẽ cảm thấy buồn nôn: “Anh vẫn nói đến trước kia được à, Đông Sâm, rốt cuộc anh muốn như thế nào mới có thể không xuất hiện nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây