“Đúng vậy đấy.” Lệ Đông Sâm nhìn dáng vẻ của anh, rốt cục đắc ý cười: “Chúng tôi đã sớm không khác gì ở chung với nhau rồi, ngoại trừ tấm giấy chứng nhận ra, không khác gì đã kết hôn cả, hai năm trước, cô ấy mang thai, kết quả chúng tôi không hề biết, cô ấy không cẩn thận để chảy mất, cô ấy thích trẻ con nhất, lần đó cô ấy đau lòng thật lâu, về sau tôi an ủi cô ấy, chúng tôi vẫn còn sẽ có con, cô ấy vẫn luôn muốn mang thai con của tôi và cô ấy, như loại người như anh, mãi mãi sẽ không hiểu chúng tôi yêu nhau sâu đậm bao nhiêu không.”
“Mẹ nó tôi đúng là không biết hai người yêu sâu cỡ nào đấy.” Thân Mục Dã liên tục cười nhạo mấy tiếng, trước giờ anh chưa từng cảm thấy đời này mình sẽ nổi nóng như vậy, cưới người phụ nữ không thích mình cũng được, không thể đụng vào cũng được, còn từng mang thai của người đàn ông khác?
Giờ phút này, anh cảm giác trong lòng như bị một vạn con côn trùng cắn, gãi tim cào phổi, không còn cách nào bình tĩnh được nữa.
Anh đi vòng nguyên tại chỗ, bỗng nhiên cầm lấy chén cà phê trên bàn hung hăng ném xuống đất, nước cà phê văng khắp nơi.
Trong quán cà phê bật âm nhạc yên tĩnh, khách hàng bị âm thanh này kinh động kinh hãi nhìn sang, mấy nhân viên phục vụ cũng lo sợ chạy tới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây