Con ngươi anh âm tàn nheo lại, Liên Trăn rùng mình một cái, bị anh làm cho hít thở không thông, cầm bút ký tên, sau đó ném hợp đồng anh: “Em ký, anh vui chưa, từ hôm nay trở đi, anh muốn ở với ai thì ở, anh thích ngủ với người phụ nữ nào thì ngủ, em không sẽ hỏi, nhìn thấy cũng không hỏi, dù anh cả năm không trở về nhà em cũng không hỏi anh một câu, nhưng em mãi mãi sẽ không để cho anh đụng vào em đâu, em ghê tởm.”
Cô chưa từng tức giận như thế, có lẽ quá tức giận, trong đầu không còn sợ hãi anh nữa, chỉ trừng một đôi mắt rưng rưng.
“Em dám nói anh buồn nôn, vậy em tốt hơn chỗ nào.” Rốt cuộc Thân Mục Dã vẫn bị lời của cô chọc giận, một tay kéo cô tới trước người.
Liên Trăn nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu: “Anh muốn đánh thì đánh đi, dù sao anh viết, đánh người thì không được đánh trả, anh dứt khoát đánh chết em luôn đi.”
Khuôn mặt yếu đuối của cô dần dần hiện lên vẻ quật cường, lần đầu tiên Thân Mục Dã nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trên mặt lướt qua vẻ kinh ngạc, cảm giác trong cổ họng khó chịu như nuốt phải một con ruồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây