Liên Trăn quay mặt đi, né tránh hơi thở trầm khàn của anh, nhỏ giọng lúng túng: “Anh có thời gian không, liệu có rời đi như tối hôm qua không....”
“Thì ra bởi vì tối hôm qua anh không ở đó nên không vui.” Trái tim Thân Mục Dã bị dáng vẻ dịu dàng này của cô khiến cho nóng lên, trong đôi mắt chuyên chú ánh lên ý cười: “Có phải bây giờ không nỡ rời khỏi anh hay không?”
“... Mới không có đâu....” màu đỏ ửng của Liên Trăn kéo dài đến bên tai, âm thanh lơ đãng nũng nịu, môi Thân Mục Dã khẽ nhếch lên, thuận thế dán lên môi cô.
Liên Trăn “ưm um” phản kháng xô đẩy, anh không rảnh để ý, dùng sức hận không thể vò cô vào trong ngực, mà cô, tựa như con mèo, giơ móng vuốt vung vẩy mấy lần, gặp phải sức mạnh lớn hơn thì dần dần buông tay xuống.
Ánh nắng buổi chiều chiếu vào nhà hàng, người đến từ các quốc gia đi đi lại lại, Thân Mục Dã rời khỏi môi cô, nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô, dịu dàng ôm cô vào trong ngực, vỗ vỗ phần lưng cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây