“Thế nào?” môi mỏng của Thân Mục Dã ửng đỏ, hai mắt thâm thúy ám trầm hiện lên bất mãn nghi hoặc, âm thanh cũng càng thêm khàn khàn hơn ngày thường mấy phần, còn mang theo từ tính dễ nghe, như thể anh hôn cô là chuyện đương nhiên không thể bình thường hơn được. Liên Trăn nhất thời cảm thấy hô hấp ngạt thở, tim đập thình thịch mấy lần, mở miệng bé như ruồi muỗi: “Em... Muốn ăn bánh gatô.”
Thân Mục Dã cười, ánh mắt nhu hòa, cô đẩy anh ra, lung tung cầm lấy thìa trên bàn lên ăn bánh gatô, món điểm tâm ngọt nơi đây là chính tông nhất Paris, thế nhưng cô ăn hồi lâu vẫn không cảm nhận được hương vị gì, trong đầu toàn là hơi thở vừa rồi của anh, chờ ăn hết sách, cô mới khẽ giật mình, nhận ra mình đã ăn rất no bụng.
“Ăn ngon không?” tay trái Thân Mục Dã chống cằm nghiêng người nhìn cô, con ngươi chuyên chú: “Có muốn ăn thêm phần nữa hay không.”
Ánh mắt Liên Trăn lấp lóe né tránh đôi mắt của anh, lắc đầu, đang muốn nói chuyện, trong miệng bỗng ợ một cái.
Mặt cô đỏ lên, Thân Mục Dã cười khẽ rót cốc trắng đưa qua, cô cầm lên uống ừng ực hai ngụm, mới nói: “Chúng ta đi thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây