Hoắc Tam Nương lập tức biến sắc: “Phật Gia, ý anh là gì? Người Nhật bao vây anh thì liên quan gì đến tôi, anh muốn nói những người Nhật đó là do Hoắc gia đưa vào sao?”
Trương Khải Sơn cười lạnh: “Hoắc đương gia, lính canh cổng thành của Hoắc gia và hai thuộc hạ đã nhận tội. Nếu không có chứng cứ xác thực, tôi sẽ không nói ra ở đây. Nửa tháng trước, lúc tôi rời khỏi T r ư ờ n g S a, cổng thành của Hoắc gia đã mở hơn sáu mươi lần trong tám ngày, có hơn hai trăm người đàn ông trẻ tuổi có dáng người thấp bé, im hơi lặng tiếng đi vào thành.”
“Theo miêu tả của những người bán hàng rong, đó đều là người Nhật. Hoắc Tam Nương, tuy Cửu Môn là người giang hồ, nhưng cũng nên hiểu đạo lý. Chúng ta đánh nhau cũng chỉ là chuyện nội bộ, nhưng bà vì lợi ích của mình mà dẫn sói vào nhà, bà có thấy hổ thẹn với tổ tiên không?”
Trương Khải Sơn vừa dứt lời, các gia chủ đều nhìn Hoắc Tam Nương.
Bọn họ không quan tâm đến việc Hoắc gia tranh giành với Trương Khải Sơn, ngay cả việc Cửu Môn thay đổi người, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không quan tâm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây