Hoắc Tam Nương nhíu mày, sợ cái gì thì cái đó đến, bà ta biết cháu gái mình sẽ có suy nghĩ này.
“Tiên Cô, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió. Con nhóc đó đến T r ư ờ n g S a chỉ gây sự với Hoắc gia và Hồng gia, nếu nó bị ám sát, Trương gia chắc chắn sẽ phái người đến điều tra. Cháu biết Trương gia ở Đông Bắc làm việc thế nào không? Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, bọn họ đến đây chỉ điều tra xem nó có mâu thuẫn với ai, sau đó sẽ giết sạch người nhà họ Hoắc và nhà họ Hồng.”
Hoắc Tiên Cô không dám tin: “Sao có thể chứ? Không nói đến Hồng gia, chỉ riêng Hoắc gia chúng ta cũng có mấy chục người, cả thuộc hạ và chưởng quầy cũng có mấy trăm người. Sao có thể bị diệt môn?”
Hoắc Tam Nương cười lạnh: “Đối với Trương gia ở Đông Bắc, diệt môn là chuyện gì? Diệt thôn, diệt tộc, thậm chí là tàn sát cả thành, chuyện gì mà bọn họ chưa từng làm? Cháu cũng biết Trương Khởi Sơn và Phó quan của anh ta đều có võ công. Mà ở Trương gia, người có võ công như vậy rất nhiều, căn bản không phải là người xuất sắc. Cháu thử nghĩ xem, nếu T r ư ờ n g S a có năm mươi Trương Khởi Sơn, bọn họ có thể diệt Hoắc gia và Hồng gia chúng ta không?”
Hoắc Tiên Cô biết cô của mình rất yêu thương cô ta, cũng không phải người dễ mềm lòng, chắc chắn bà ấy sẽ không nói khoác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây