Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền

Chương 5:

Chương Trước Chương Tiếp

“Cũng có nghĩa là nhà chúng ta cũng là một gia đình giàu đó, sau đó đều tách ra ở riêng. Sau đó ba nghe người ta nói cháu trai của anh họ ba đầu óc không tốt, bị người ta lừa tới mỏ than làm culi.

Ba vô cùng hung mãnh, một mình vượt ngàn dặm, vượt qua năm ải chém sáu tướng cứu người ta về, vì trong nhà người ta không còn ai nên sau này sẽ ở cùng với chúng ta, có đúng không?”

Trương Thụy Tùng gật đầu như gà mổ thóc: “Con gái, năng lực lí giải của con siêu quá, chuyện chính là như vậy! Chi của chúng ta có bối phận cao, tính theo gia phả cậu ấy còn phải gọi con một tiếng cô nhỏ, có phải là rất ngạc nhiên rất vui mừng không?”

Trương Hưng Tổ nhìn cháu trai lớn còn dài hơn cả hai cô cộng lại đang nằm bên kia: “Ba, bối phận con cao có phải là bởi vì chi này của chúng ta đều cưới muộn đẻ muộn không? Con có thể yêu sớm không? Con không muốn hơn tám mươi tuổi mới sinh em bé!”

Trương Thụy Tùng lập tức lộ ra vẻ mặt như trời sập: “Con gái cưng à, nhà chúng ta không thịnh hành yêu sớm, tình yêu cần phải có lắng đọng năm tháng. Tuổi nhỏ không biết gì đã kết nghĩa vợ chồng sẽ không có kết quả tốt!”

Trương Hưng Tổ cho ông ba giả điên của mình một ánh mắt khinh bỉ: “Vậy cũng không thể lắng đọng tới tám mươi tuổi được, mười tám tuổi là giới hạn cuối cùng của con, ba không đồng ý con sẽ bỏ nhà theo trai.”

Trương Thụy Tùng vô cùng đau đớn: “Nhất định không được! Sớm nhất cũng phải sáu mươi, hai người đều có tiền lương hưu, còn không cần xử lý quan hệ mẹ chồng nàng dâu.”

Trương Hưng Tổ kêu lên ngạc nhiên: “Ông già thối, đầu ba bị úng nước à! Con không sống được tới sáu mươi tuổi thì phải làm sao?”

Trương Thụy Tùng vô cùng tự tin: “Không thể nào, thể chất của con giống ba, sáu mươi tuổi cũng chỉ mới trưởng thành thôi.”

Trương Hưng Tổ xoa mặt: “Đầu óc con cũng bị úng nước rồi, thảo luận việc này với ba làm gì chứ? Ba đi gọi cháu trai lớn của con dậy uống canh đi, con đi múc cho ba bát mì hầm.”

Trương Thụy Tùng vừa nghe thấy mì hầm thì lập tức không suy nghĩ thêm nữa, canh gà có ngon hơn nữa thì cũng chỉ là nước, không no bụng được, vẫn là mỳ hầm ngon hơn!

Thật ra khi hai ba con bọn họ nói chuyện Trương Khởi Linh đã tỉnh lại rồi, nhưng mà anh đã quen duy trì sự cảnh giác trong hoàn cảnh xa lạ, vì vậy cũng không mở mắt ra.

Đợi sau khi con gái đi ra, Trương Thụy Tùng mới nói: “Tộc trưởng, tỉnh rồi thì uống canh trước đi, ngon lắm!

Tôi là Trương Thụy Tùng, tên lót Thụy của nội môn, cháu trai của ngũ trưởng lão Trương Hạ Kính, bây giờ ngài an toàn rồi!”

Trương Khởi Linh từ từ mở mắt ra, thật ra trên đường đi anh cũng thường sẽ thanh tỉnh một chốc, mặc dù không nhớ ra chuyện trước đây, nhưng ít nhiều gì cũng có thể phân tích ra được người này không có ác ý.

Trương Thụy Tùng nhìn ánh mắt của tộc trưởng thì trong lòng cảm thấy nặng nề: “Lại mất trí nhớ rồi sao? Không phải là quên hết rồi chứ!”

Trương Khởi Linh từ từ lắc đầu: “Chỉ có một ít đoạn ngắn, nhớ không rõ lắm! Tôi là ai? Anh quen tôi sao?”

Trương Thụy Tùng đau thương: “Lấy cái mạng già này của tôi đi đi! Ngài là tộc trưởng của nhà họ Trương ở Đông Bắc, đáng tiếc nhà họ Trương chúng ta suy tàn...”

Lời này vừa dứt, Trương Hưng Tổ bưng đĩa đi vào.

Trương Thụy Tùng chỉ có thể ngừng câu chuyện lại, bưng canh gà lên đưa vào trong tay Trương Khởi Linh: “Mau, đừng khách khí! Ở chỗ này của tôi cứ coi như ở nhà của mình, uống canh đi uống canh đi! Tôi thấy thân thể cậu yếu, cứ bồi bổ cẩn thận mấy tháng, đợi thân thể được bồi bổ khỏe lại rồi lại nói.”

Trương Khởi Linh ừ một tiếng, nhận lấy bát canh gà rồi cảm ơn Trương Thụy Tùng một tiếng.

Trương Thụy Tùng vội vàng nói không cần, rồi lấy cái đĩa trong tay con gái qua bắt đầu ăn mì hầm.

Trương Hưng Tổ tò mò đánh giá Trương Khởi Linh: “Cháu trai lớn, cháu tên là gì vậy?”

Trương Thụy Tùng bị dọa cho sặc một cái: “Con bé này, mặc dù là, theo bối phận thì gọi vậy không sai, nhưng người ta là tộc trưởng của chúng ta...”

Trương Hưng Tổ hoang mang: “Thì sao ạ? Tộc trưởng thì không xếp theo bối phận ạ? Vừa rồi ba còn nói con là cô nhỏ của người ta mà?”

Trương Thụy Tùng có hơi lúng túng: “Phải... không phải... phải.”

Hai mắt của Trương Khởi Linh và Trương Hưng Tổ đều nhìn chằm chằm vào ông!

Trương Hưng Tổ: Gọi cô nhỏ, nhận được khen thưởng, chuyện này nhất định phải làm cẩn thận!

Trương Khỏi Linh: Mình là ai? Rốt cuộc bọn họ có phải là người thân của mình không, chuyện này rất quan trọng, nhất định phải làm rõ!

Trương Thụy Tùng không biết làm sao, ông đặt tay phải ở bên cạnh tay Trương Khởi Linh, nói: “Đây là ngón tay phát khâu nhà họ Trương chúng ta mới có, chúng ta là người thân, theo bối phận cậu thật sự nên gọi con bé này là cô nhỏ!”

Trương Hưng Tổ vui vẻ, hai mắt phát sáng nhìn Trương Khởi Linh: “Bình thường ở đây chỉ có hai người tôi và ba ở, đây là lần đầu tiên trong nhà có người thân tới đấy! Cháu trai lớn!”

Trương Khởi Linh nhìn cô bé đáng yêu, do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi một tiếng: “Cô nhỏ!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)