Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền

Chương 48:

Chương Trước Chương Tiếp

Mặc dù Hồng nhị gia không thích khoe khoang, nhưng ông là Nhị gia Cửu Môn, bậc thầy hí khúc, người quen ông vẫn tương đối nhiều.

Mặc dù Giải Vũ Thần vì tuổi còn nhỏ nên hoạt động tham gia không tính là quá nhiều, nhưng cũng có không ít người quen biết.

Lại cộng thêm cậu ấy và Hồng nhị gia là thầy trò, mọi người đoán cũng có thể đoán được thiếu niên mặc sơ mi hồng này chính là gia chủ nhỏ của nhà họ Giải.

Cũng chỉ có Trương Hưng Tổ được Nhị gia dắt đi là mọi người không có đầu mối, Hồng nhị gia không có cháu gái.

Nếu như là đứa nhỏ của chi bên hoặc là của nhà bạn bè thì khả năng cũng không lớn lắm, Nhị gia đã hơn tám mươi tuổi, đứa nhỏ nhà ai có thể được ông chăm sóc như vậy?

Nếu như bình thường những người này không có tư cách nhận được gương mặt tươi cười của Nhị gia, nhưng lần này, để Tổ Nhi đấu giá đất thuận lợi, Nhị gia khó có khi mặt mày ôn hòa.

Những người đó thấy tâm trạng của Nhị gia rất tốt thì đi qua nịnh nọt, có người nói Nhị gia đúng là phong thái không giảm, vẫn như năm đó, nói Nhị gia không hát nữa chính là một tổn thất lớn của giới hí khúc, có khen Nhị Nguyệt Hồng thầy giỏi ắt có trò hay, Cửu gia nhỏ là rồng trong bầy người.

Nhị Nguyệt Hồng đều tốt tính mà đáp lại từng người một, cũng làm cho những người đó được thương mà lo sợ!

Những người đó thấy Nhị gia cho mặt mũi thì càng vui vẻ hơn, bèn có người hỏi: “Cô bé này đáng yêu quá, giống như là đồng nữ bên dưới Quan Âm vậy, đây là công chúa nhỏ nhà ai vậy?”

Thứ mà Nhị Nguyệt Hồng đang đợi chính là câu này, ông kéo Tổ Nhi tới trước mặt giới thiệu: “Đương nhiên là của nhà họ Hồng chúng tôi! Đây là em gái nuôi Trương Tổ Nhi của Hồng mỗ, sau này còn mong các vị chăm sóc nhiều hơn.”

Những người này lập tức bị lời của Hồng nhị gia làm cho nghẹn lời, nụ cười lúng túng cứng lại trên mặt, không biết nên nói gì cho phải.

Nếu như đây là cháu gái chắt gái bọn họ còn có thể hiểu được, Hồng nhị gia ngài đã hơn tám mươi tuổi rồi, đứa nhỏ này cũng chỉ khoảng sáu tuổi, ngài nhận em gái nuôi là chuyện quái gì vậy?

Ngài nghiêm túc sao?

Nhị gia thấy vẻ mặt như gặp quỷ của mọi người thì có hơi buồn cười, ông cảm thấy mình ở chung với Tổ Nhi lâu, tâm thái đã trẻ hơn không ít, thỉnh thoảng trêu chọc một chút cũng rất vui.

Với tuổi này danh tiếng này của Nhị Nguyệt Hồng, đương nhiên sẽ không lấy loại chuyện này ra để nói đùa.

Sau khi mọi người sững sờ mất một lát thì đều phản ứng lại, lời khen tuôn ra như không cần tiền, khen Tổ Nhi tới mức chỉ có trên trời không có ở nhân gian, làm cô cũng có hơi ngượng ngùng!

Trong lòng Giải Vũ Thần thầm cười, nhóm người này đang nói ai thế? Cậu ấy có quen à?

Giao tiếp trên thương trường chính là dối trá như vậy, cho đến khi hội đấu giá sắp bắt đầu mọi người mới tản đi!

Nhưng rất nhanh, mọi người lại được làm mới nhận thức về Hồng nhị gia và em gái nhỏ này của ông.

Dường như Nhị gia không hề cảm thấy hứng thú với những miếng đất này, những tài liệu giới thiệu mảnh đất ngay cả lật cũng không lật lấy một cái.

Ngược lại cô bé kia lại nghiêm túc lật đọc tài liệu, còn lấy bút ra vẽ vẽ gạch gạch ở trên đó.

Nhìn dáng vẻ thì rất nhiêm túc, chẳng qua không biết rốt cuộc đứa nhỏ này có biết chữ hay không, ở tuổi này hẳn còn chưa đi học đâu!

Nhưng mà việc này còn chưa đủ làm người ta kinh ngạc, đợi đến khi hội đấu giá chính thức mắt đầu, miệng của mọi người đã không còn khép lại được nữa.

Giá khởi điểm của những mảnh đất này ít nhất cũng phải năm trăm ngàn trở lên, mỗi lần thêm ít nhất năm mươi ngàn, từ mảnh đất đầu tiên cô bé kia đã bắt đầu chưa từng ngừng lại.

Những người này cho Nhị gia mặt mũi, ba miếng đất khá nhỏ ban đầu bọn họ đều không tranh cùng cô, tăng giá tượng trưng mấy lần rồi dừng lại.

Mục tiêu của những doanh nghiệp nhà nước kia cũng không phải là những miếng đất nhỏ này, vì vậy cũng không tranh cùng cô.

Tổ Nhi chỉ dùng năm triệu đã mua được ba miếng đất, cô giống như chú chuột rơi vào trong hũ gạo, mi mắt cong cong cười vô cùng đáng yêu.

Nhị Nguyệt Hồng buồn cười xoa đầu cô: “Đúng là trẻ con, vui như vậy sao? Phải làm được vui giận không lộ ra, biết chưa?”

Tổ Nhi cọ tay Nhị gia: “Trẻ con thì làm sao? Vui vẻ của trẻ con chỉ đơn giản như vậy. Vui vẻ thì cười không vui thì khóc, ngay cả tâm trạng cũng phải giả vờ thì sống nhàm chán biết bao chứ!”

Nhị Nguyệt Hồng nở nụ cười nuông chiều, cô bé nói đúng, dù có nói cao cả hơn tới đâu, cũng không phải là thỏa hiệp của người trưởng thành với hiện thực sao?

Vẫn là trẻ con sống tự tại!

Miếng đất thứ tư được đấu giá chính là miếng đất vàng trong tương lai mà cô nhìn trúng.

Bây giờ nó chỉ là một mảnh đất hoang rộng 40 mẫu ở bên đường vành đai hai, nhưng bởi vì vị trí địa lý khá tốt, giá khởi điểm đã là ba triệu, mỗi lần tăng giá phải tăng một trăm ngàn.

Tổ Nhi nhìn mấy ông chủ lập tức ngồi thẳng dậy thì cũng biết, mắt đầu tư của những người này không tệ, đều nhìn được giá trị của mảnh đất này.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)