Một tháng cô bé đã kiếm được một trăm triệu, cái này so với tổng số của cả Cửu Môn năm ngoái thì còn cao hơn mười mấy lần.
****
Mắt Tiểu Hoa phát sáng nhìn Tổ Nhi: “Bà cô nhỏ ơi, ngài còn nhận đồ đệ không ạ?
Cái loại mà biết hát kịch không kén ăn còn biết thắt tóc cho ngài đó!
Nếu không em dạy anh phương pháp cũng được!
Anh vì ổn định tài chính nhà họ Giải mà đã sắp bị bọn họ ép chết rồi!”
Cô lừa gạt như thật: “Tiền rất có linh tính, đầu tiên anh phải có một trái tim kiêm định kiếm tiền đã. Ví dụ như em, khịt mũi coi thường phong kiến mê tín, nhưng quỳ gối không dậy trước điện thần tài!
Mỗi ngày trước khi đi ngủ nhất định phải hỏi chính mình trong gương, tại sao mình không phải là người giàu nhất trên đời!
Sau đó kiên định nói với chính mình, nhất định mình có thể trở thành người giàu!
Cứ như vậy, mỗi ngày làm một lần, rất linh đấy!”
Giải Vũ Thần cạn lời: “Anh đã sắp mười bốn rồi, không phải là bốn tuổi, khi em lừa anh có thể hơi dụng tâm hơn một chút không! Anh cảm thấy như bị qua loa ấy!”
Vẻ mặt tủi thân này của Giải Vũ Thần đã thành công lấy lòng được hai anh em vô lương kia!
Tiểu Hoa đã bắt đầu dần tiếp quản việc làm ăn của nhà họ Giải, cũng chỉ có khi ở nhà họ Hồng, cậu bé còn có thể bộc lộ ra chút dáng vẻ của trẻ con, còn ở bên ngoài đã rất có thể dọa người rồi.
Loại cổ lạ này chỉ có thể gặp, không thể cầu, cổ phiếu chỉ là là một cây đòn bẩy để nâng cao của cải, Trương Hưng Tổ không định thả hết tiền vào trong một cái giỏ.
Lần này có đủ vốn, cuối cùng đã có thể xuống tay với mảnh đất cô nhìn trúng kia rồi.
Lúc này bất động sản vẫn nằm ở trạng thái manh nha, giao dịch đất đai thường được các nơi như tập đoàn xây dựng, nhà phát triển bất động sản thực hiện.
Những ông lớn ở Bắc Kinh kia còn chưa nhúng tay vào phương diện này.
Trừ phi có được tin tức nội bộ rằng mảnh đất nào đó sắp phá bỏ di dời, hoặc là có công trình cỡ lớn chiếm diện tích gì đó, có thể lấy được đền bù từ quốc gia.
Nếu không nhóm người này sẽ không có hứng thú gì, nói trắng ra chính là lợi nhuận không đủ nhiều, không đáng để xuống tay.
Vài gia tộc bảo vệ lấy nội tình, sau khi tình thế chuyển biến tốt thì đều tiếp tục việc làm ăn của gia tộc mình!
Khác nghề như cách núi, cho dù biết đất đai ở thủ đô tấc đất tấc vàng, những người đó cũng chỉ mua thêm một ít cửa hàng ở khu vực sầm uất.
Chỉ cần không phải là cần xây dựng công xưởng, xây dựng kho hàng, về cơ bản sẽ không có ai bỏ vốn mua đất hoang.
Coi như là Tổ Nhi đã đuổi kịp thiên thời địa lợi nhân hòa, ngày đấu giá hội hôm đó, người có thể cạnh tranh cùng cô cũng chỉ có hai tập đoàn xây dựng là doanh nghiệp nhà nước, những người khác đều là dòng bên của một vài gia tộc hạng hai hạng ba.
Doanh nghiệp nhà nước thì không cần phải nói, tầng nào cũng bị siết chặt, giá cả đều là được lãnh đạo mở hợp rồi định sẵn, người tới đấu giá hoàn toàn không làm chủ được.
Hơi nhìn biểu hiện và tiết tấu thêm giá của bọn họ là có thể đoán được đại khái giới hạn cuối của bọn họ ở đâu!
Những gia tộc nhỏ và nhánh bên của gia tộc lớn thì càng dễ làm hơn, đều là không bắt được xí nghiệp của gia tộc mới chạy theo xu hướng mà thành lập công ty bất động sản, tiền vốn nhất định không sung túc được như cô.
Đập tiền thì chắc chắn cô sẽ không thua, lấy thế đè người Hồng nhị gia cũng có thể giải quyết, vì vậy lần này cô vẫn rất có lòng tin!
Lần đấu giá này có tổng cộng sáu miếng đất lớn nhỏ, trừ mảnh đất vàng tương lai mà Tổ Nhi nhớ mãi không quên ra, mấy mảnh đất khác cũng đều rất tốt.
Mặc dù Tiểu Hoa đã giúp cô nghe ngóng rằng trong danh sách người đấu giá lần này không có ai đáng gờm, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cô vẫn kéo Giải Vũ Thần và Hồng nhị gia đi thêm can đảm cho mình.
Cô rất ít khi xin gì, đương nhiên thầy trò hai người sẽ cho cô mặt mũi, ngày đầu giá hôm đó, ba người cùng nhau đi tới hội trường.
Khi bọn họ tới, trong hội trường đã có không ít người, trừ có mấy người mặc áo tôn trung sơn ra, phần lớn đều là giày da tây trang.
Hình ảnh Hồng nhị gia mặc trang phục thời Đường dẫn theo một cô bé hoàn toàn không ăn khớp với hội trường.
Giải Vũ Thần đứng ở phía sau bọn họ, tây trang đen áo sơ mi hồng, dáng người cao thẳng mặt mũi tuấn tú, cũng là một tồn tại vô cùng chói mắt.
Bọn họ vừa bước vào cửa, đã lập tức có rất nhiều người đi qua chào hỏi.
Làm ăn ở thủ đô, quan trọng nhất là mắt nhìn người phải chuẩn.
Đừng nói là nhân viên quan trọng của quân đội và chính trị, cho dù là một vài gia tộc lâu năm và nhân vật nổi tiếng ngoài xã hội cũng đều phải quen hết, nói không chừng lúc nào đó sẽ có thể bám lên quý nhân.
Lúc này Trương đại phật gia vẫn còn sống, là người có quyền cao chức trọng trong giới quân đội.
Quyền thế của chồng Hoắc tiên cô cũng không nhỏ, giới đồ cổ trong kinh thành hơn nửa đều bị Cửu Môn lũng đoạn.