Nhưng Nhị Nguyệt Hồng lại không chút để ý, từ trước tới giờ Trương Khởi Linh đều là như vậy, nếu như anh đột nhiên trở nên khách khí thì mới kỳ quái.
Mặc dù không biết một năm nay anh đã đi những đâu, nhưng mùi đất tanh khắp người lại không giấu nổi Nhị gia.
Vị này có thể rút ra thời gian tới thăm cô bé trong lúc bận rộn trăm công nghìn việc đã là khó lắm rồi.
Sau khi Trương Khởi Linh rời đi, Trương Hưng Tổ vẫn trải qua cuộc sống tạm bợ của chính mình, cái thân thể nhỏ bé này của cô cũng không giúp được gì, thay vì đi kéo chân sau của cháu trai lớn, còn chẳng bằng cố gắng kiếm tiền.
Có câu nói này rất hay, vấn đề tiền có thể giải quyết được đều không được gọi là vấn đề, vấn đề của cô chính là tiền không đủ nhiều.
Giá cổ phiếu của công ty khoáng sản Vĩnh Hâm đã càng ngày càng không theo bình thường, có rất nhiều người đã bắt đầu bán tháo, cô vẫn mỗi ngày đều bình tĩnh đọc báo.
Cho tới ngày tăng thứ ba mươi tám cô mới đi tới sở giao dịch.
Giám đốc khách hàng lớn của sở giao dịch đã vui điên luôn rồi, anh ta mời vị tổ tông nhỏ này vào trong phòng khách quý, mấy nhân viên giao dịch đã mở sẵn máy tính chờ đợi phân phó.
Không nghĩ tới cô bé lại nói ra một lời kinh người, bảo bọn họ trực tiếp bán tháo toàn bộ cổ phần của công ty khoáng sản Vĩnh Hâm.
Những người đó đều có hơi không hiểu, bây giờ thế của công ty khoáng sản Vĩnh Hâm đang lớn!
Có không ít chuyên gia tài chính nói nó có thể sáng tạo ra kỳ tích, trở thành chi thứ nhất của ngành mỏ giá mười đồng một cổ, sao bây giờ mới hơn bảy đồng năm cô đã muốn bán tháo rồi?
Cô không kiên nhẫn gõ bàn: “Bảo mọi người bán tháo thì mọi người bán tháo đi, buổi chiều trước khi tổng kết cuối ngày nhất định phải bán sạch toàn bộ, một cổ cũng không được giữ lại.”
Những người này lập tức không dám nói thêm gì nữa, mặc dù giọng nói của cô bé non nớt, nhưng khí thế vẫn luôn rất mạnh.
Hơn nữa người này tới đây đều có mấy vệ sĩ và tài xế đi theo, đọn họ đoán rằng có thể cô là công chúa nhỏ của nhà ông lớn nào đó ở Bắc Kinh.
Nói dễ nghe một chút thì bọn họ là nhân viên tài chính, có trình độ học vấn cao, đãi ngộ tốt, nhưng thật ra cũng là người làm thuê bán mình cho tư bản.
Tập tục bây giờ đã thay đổi, làm ngành này của bọn họ quan trọng nhất là không thể đắc tội với quý nhân, cổ phiếu là của người ta, người ta bảo bán thì bán!
Từ chín giờ sáng lúc bắt đầu phiên giao dịch cho đến buổi trưa lúc nghỉ ngơi, cổ phiếu trong tay Tổ Nhi đã được bán ra hơn nửa.
Cô ở sở chứng khoán hết cả một ngày, cho tới 3:30 chiều, kết thúc phiên giao dịch, cổ phiếu của công ty khoáng sản Vĩnh Hâm đã bán sạch toàn bộ thì mới trở về.
Lần này cô tự kiếm được hơn một trăm triệu, Tiểu Hoa và Hồng nhị gia đều là một trăm ngàn tiền vốn, mỗi người nhận được hơn chín triệu.
Tổ Nhi cố ý bảo giám đốc sở chứng khoán in phiếu giao dịch ra cho cô, hai thầy trò kia sợ cô thua sạch nên không dám nói, lần này cũng để bọn họ kinh ngạc vui mừng một phen!
Đối với đôi thầy trò đó mà nói, cái Tổ Nhi mang về không chỉ có kinh ngạc vui mừng, mà còn có khiếp sợ có thể lật đổ tam quan!
Một trăm ngàn đồng, chỉ một tháng đã biến thành hơn chín triệu, cái này so với đi cướp tiền thì còn nhanh hơn!
Hồng nhị gia cầm thẻ mà thấy có hơi không chân thực: “Tổ Nhi à, cái này... thật sự không sao chứ?”
Tổ Nhi vừa ăn táo vừa xua tay: “Anh, anh đặt lại tim vào trong ngực đi, đây là giao dịch chính quy được quốc gia cho phép.”
Tiểu Hoa không dám tin xem phiếu giao dịch mấy lần: “Cổ phiếu thì anh biết, nhưng em được thế này cũng quá nhiều rồi? Sao một trăm ngàn có thể biến thành chín triệu trong hơn một tháng được chứ, cái này quá không bình thường!”
Tổ Nhi đắc ý nhướng mày: “Dưới tình huống bình thường thì đương nhiên không thể, lần này em bắt được một cổ phiếu có biến đổi khác lạ.
Em to gan trực tiếp thêm đòn bảy gấp mười, mạo hiểm rất lớn!
Khi em mua vào cổ phiếu nhà này đã giảm tới sáu xu năm, mười nghìn của anh trừ đi phí thủ tục, trực tiếp mua được khoảng một trăm năm mươi nghìn cổ.
Mà giá em bán tháo ra là bảy đồng một xu sáu, mỗi cổ kiếm ròng sáu đồng năm xu một, một trăm năm mươi ngàn cổ chính là kiếm được hơn chín trăm ngàn. Có đòn bảy gấp mười kia của em thì nhân thêm với mười, vậy không phải là thành hơn chín triệu sao!”
“Đậu má, em thế này cũng quá to gan rồi! Đòn bẩy gấp mười, em đúng là dám ra tay!” Giải Vũ Thần kinh ngạc kêu lên, sau đó lại xấu xa hỏi: “Vậy em kiếm được bao nhiêu? Nói ra để anh sùng bái một chút!”
Cô bé cười hì hì duỗi ra một ngón tay: “Không nhiều, món nhỏ một trăm triệu.”
“Đậu má, một trăm triệu!”
Lần này không chỉ là Giải Vũ Thần, ngay cả cốc trà trên tay Hồng nhị gia cũng không cầm vững được.
Mười mấy cửa hàng của nhà họ Hồng bọn họ đều nằm ở khu vực sầm uất, thu nhập mỗi năm cũng chỉ mới mấy trăm ngàn.