Cuối cùng chính là hỏi cô có cần gì không!
Nếu như không đủ tiền tiêu thì trước tiên cứ mượn Nhị Nguyệt Hồng, những món đồ anh mang tới cũng nhờ nhà họ Hồng bán ra.
Không đủ trả nợ thì lần sau tới anh lại mang nhiều thêm một chút.
Nếu như Tổ Nhi đi theo kiểu nói chuyện này của cháu trai lớn, hai cô cháu không nói được 30 câu đã coi như là hoàn thành rồi.
****
Trương Hưng Tổ cạn lời: “Cô nói này cháu trai, cháu đi ra ngoài một năm nhưng thật sự không có một chút tiến bộ nào.”
Trương Khởi Linh hơi nâng mắt lên: “Tôi tìm được một ngôi mộ trước đây đã từng đi, lấy một ít đồ về cho nhóc, biết tự tìm cơm ăn, không đói gầy cũng không đói chết, tôi cảm thấy mình tiến bộ rồi!”
Trương Hưng Tổ che mặt: “Vậy ở bên ngoài cháu có kết được bạn mới không? Có mỗi ngày nói trên mười câu không?”
Trương Khởi Linh cho cô một ánh mắt khinh bỉ, anh cảm thấy điểm chú ý của cô nhỏ hời quá kỳ lạ, tại sao anh phải giao lưu nhiều với những người khác?
Trương Hưng Tổ đầu hàng, được rồi! Cô hoàn toàn không thể mong đợi vào việc tên câm này tiến hóa ra hệ thống ngôn ngữ.
Dù sao nếu như có nhu cầu, tên này có thể mở khóa kỹ năng dịch dung, khi anh dịch dung, lời vẫn rất nhiều.
Có phải là gánh nặng thần tượng của cháu trai lớn quá dày rồi không?
Đeo gương mặt người khác lên thì có thể nhiều lời, dùng gương mặt của mình thì phải duy trì hình tượng lạnh lùng cao ngạo?
Sau này anh có thể theo đuổi được vợ sao!
Nhưng rõ ràng cháu trai lớn này là một người kiên định, tám mươi tuổi phản nghịch như mười tám tuổi vậy!
Không thích nghe thì tự động tắt máy, nếu không sẽ dùng mặt cãi nhau với cô!
Tổ Nhi là một người cô tốt, phát hiện tiêm máu cho gà nhỏ không được thì quyết định dứt khoát tiêm máu cho mình, cô cố gắng, tranh thủ để Trương Khởi Linh lên làm cậu ấm nhà giàu!
Tứ hợp viện cô đã mua xong, lại chuẩn bị thêm sính lễ mấy triệu, không được, chuẩn bị hai trăm triệu đi!
Tình thương không đủ thì lấy tiền góp vào, tóm lại không thể để cháu trai lớn già mà còn độc thân được!
Nghĩ tới đây, Tổ Nhi viết xuống địa chỉ rồi lấy một cái chìa khóa ra đưa cho Trương Khởi Linh: “Một năm nay cô sống ở nhà họ Hồng rất tốt, đã nhận Nhị Nguyệt Hồng làm anh trai.
Cái này không có quan hệ với cháu, là bọn cô tự bàn luận riêng.
Cháu cũng biết cô không cần đi học, bây giờ có một loại đường tắt để kiếm tiền, gọi là đầu cơ cổ phiếu, cô cũng đang làm cái này, kiếm được cũng ổn.
Cháu không hiểu cũng không sao, biết có thể kiếm tiền là được!
Cô nhỏ đã mua một tòa tứ hợp viện ở Bắc Kinh cho cháu, cách chỗ này không xa.
Nếu cháu không muốn ở lại nhà họ Hồng, thì khi tới Bắc Kinh hãy tới đó, cô đi qua nấu cơm cho cháu!
Bây giờ dùng thẻ tiện lợi hơn sổ tài khoản, cô nhỏ cũng đã làm một tấm cho cháu, cô sẽ gửi tiền vào đó định kỳ, mật mã là hài âm tên khai sinh của cháu, bảy không bảy không bảy không.
Nếu cháu không biết rút tiền thì tìm chị gái giao dịch viên của ngân hàng giúp đỡ, chú ý đừng xụ mặt, còn có đừng mang đao, nếu không người ta lại cho rằng cháu tới để cướp tiền.
Ra ngoài phải chú ý, cảm thấy thân thể không thoải mái hoặc là chứng mất trí nhớ sắp phát tác thì hãy mau chóng gọi điện về nhà họ Hồng, số điện thoại cô cũng viết cho cháu rồi, đến lúc đó cô bảo người đi đón cháu.”
Cô nói liên miên giống như là mẹ già, lại công thêm với gương mặt tròn tròn đó của cô, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.
Trương Khởi Linh hơi cong khóe môi, bóp bóp búi tóc của cô bé.
Trương Hưng Tổ trừng anh một cái: “Cô không phải là bà già nhỏ đâu. Bây giờ hai cô cháu chúng ta nương tựa nhau mà sống, ngày nào cháu cũng chạy đi khắp nơi trên thế giới, cô có thể yên tâm được sao?
Không phải là cô lo nghĩ bậy bạ, cô là đang sợ tên tàn phế cấp chín trong sinh hoạt như cháu làm mình bị đói chết.”
Lời nói của Trương Khởi Linh đều ở trên mặt, vì vậy trong phòng chỉ nghe thấy một mình Tổ Nhi đang nói làm nhảm.
Trương Khởi Linh rất kiên nhẫn mà nghe, cũng rất thức thời đưa ra câu trả lời.
Tuổi của Tổ Nhi cũng chỉ bằng số lẻ của anh, nhưng thật sự nhọc lòng cho mọi thứ của anh giống như một trưởng bối.
Đối với Trương Khởi Linh chưa từng được cảm nhận tình thân mà nói, đây là một trải nghiệm vô cùng mới lạ, lần đầu tiên trong đời, anh xuống mộ mà đã có bận lòng.
Cầm địa chỉ và chìa khóa của tứ hợp viện, ánh mắt của Muộn Thần lộ ra sự vui vẻ, cái này cũng có thể tính là nhà của anh.
Trương Khởi Linh ở lại một ngày rồi rời đi, trừ một túi bảo vật của Tổ Nhi ra, còn để lại cho Nhị Nguyệt Hồng một đôi bình sứ thanh hoa nhỏ của triều Nguyên và một câu cảm ơn.
Ra tay rất hào phóng, chẳng qua lời này còn ít hơn so với khi tới vào năm ngoài.
Nhờ người ta nuôi trẻ một năm, tới một chuyến chỉ nói hai chữ, như này nếu như là người lòng dạ hẹp hòi, thì có thể sẽ đuổi anh ra ngoài mất.