Hơn nữa cũng đầu tư vô cùng phân tán, về cơ bản là sẽ không dốc tiền vốn vào một chỗ.
Nhưng mà bây giờ Tổ Nhi vô cùng thiếu tiền, loại thao tác dài hạn đã hoàn toàn không thể thỏa mãn được nhu cầu của cô.
Thế là cô dùng một triệu kia, được ăn cả ngã về không mua cổ phiếu của một công ty khoáng sản đã kề cận bên bờ vỡ nợ, hơn nữa còn hào phóng tăng thêm đòn bẩy gấp mười lần.
Cô làm như vậy cũng không phải vì hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của mình, mà bởi vì công ty khoáng sản này đã từng sáng tạo ra kỳ tích của thị trường chứng khoán!
Khi đó nó đã được ghi vào trong chương trình học cấp hai, vì vậy cô tương đối hiểu biết với lịch sử phát triển của công ty này.
Còn hơn nửa tháng, công ty này sẽ phát hiện ra một mỏ vàng có lượng dự trữ kinh người ở Nam Châu.
Cổ phiếu từ mỗi cổ bảy xu tăng thẳng tắp lên tới bảy mươi lăm, giá tăng tối đa liên tục ba mươi tám ngày, được coi là thần thoại đầu tiên của thị trường chứng khoán của nước Hoa!
Cũng bởi vì cổ phiếu của công ty này đã sáng tạo ra lợi nhuận trên trời, làn sóng đầu tư chứng khoán của Hoa Hạ cũng trở nên mạnh mẽ.
Đối với công ty khoáng sản Vĩnh Hâm mới mấy xu một cổ mà nói, một triệu của Tổ Nhi là một con số không hề ít, trừ đi phí thủ tục, mua vào được tổng cộng một triệu bốn trăm cổ phiếu!
Lại công thêm cô điên cuồng thêm đòn bảy gấp mười, việc này ở trong mắt người khác hoàn toàn là một hành vi điên cuồng, nên không ít người đều đang đợi xem trò cười của cô!
Sau khi Tổ Nhi giao dịch thành công thì không đi tới sở giao dịch nữa, mỗi ngày đều ở nhà họ Hồng nấu cơm nằm ngủ chọc Tiểu Hoa, đáng tiếc Tiểu Hoa Gia không giúp được gì cả, không mài ra được nhiệm vụ!
Nhân viên giao dịch của sở giao dịch thấy cô mười mấy ngày không tới, còn tưởng rằng cô bị người trong nhà đánh rồi, không nghĩ tới công ty khoáng sản Vĩnh Hâm lại đột nhiên bùng nổ!
Tin tức đào được mỏ vàng vừa ra, cổ phiếu bảy xu đã sắp tới mức đáy trực tiếp liên tục tăng cao, giá cả vọt lên nhanh như ngồi tên lửa.
Lần này muốn mua cũng không có ai bán, cả giới tài chính đều đang điên cuồng hỏi thăm tin tức.
Tổ Nhi nhìn bản tin trên trang báo tài chính, tâm trạng vô cùng sảng khoái, lại đợi thêm khoảng một tháng nữa, cô đã có tài sản trên trăm triệu rồi!
Cô cũng dùng tiền của Tiểu Hoa, thêm đòn bẩy, mua cổ phiếu của công ty khoáng sản Vĩnh Hâm, rồi Nhị gia cũng muốn bỏ một trăm nghìn vào, Nhị gia ngay cả hỏi cũng không hỏi đã bảo quản gia đưa tiền, đến bây giờ cũng không biết cô đã mua cái gì!
Đối với việc ngày nào Tổ Nhi cũng nằm ở trong nhà, vẫn luôn không đi tới sở giao dịch, hai thầy trò còn có hơi khó hiểu. Sẽ không phải là cô bé thua sạch rồi chứ.
Hai người bọn họ một quá già, một quá trẻ, đều không hề hiểu biết về loại chuyện cổ phiếu này.
Theo bọn họ, đây chính là một loại đánh bạc, mặc dù năm ngoái cô bé kiếm được không ít, nhưng thỉnh thoảng lỡ tay thua sạch tiền vốn cũng không phải là điều khó hiểu.
Thấy anh trai và Tiểu Hoa cẩn thận an ủi cô, Tô Nhi cảm thấy vừa ấm lòng vừa buồn cười: “Hai người nghĩ cái gì vậy! Em được gọi là cổ thần nhỏ của Bắc Kinh, sao có thể thua sạch tiền vốn được?
Cổ phiếu không giống với đánh bạc, lần này em đặt vào cổ phiếu lạ, thêm nửa tháng nữa mới có thể bán được! Bây giờ không cần ngày nào cũng đi nhìn chỉ số chứng khoán!”
Thầy trò hai người thấy cô không giống như đang nói dối thì cũng yên tâm, dù sao bọn họ cũng không hiểu gì cả, tiền thua thì thua thôi, cô bé vui vẻ là được!
Tổ Nhi cũng không giải thích nhiều với bọn họ, khác nghề như cách núi, ngay cả Tiểu Hoa bây giờ cũng là học hí, quản lý và quản lý cấp dưới!
Người ta có một sản nghiệp gia tộc khổng lồ, không cần phải cùng cô lợi dụng thị trường chứng khoán ôm tiền đầu cơ trục lợi như này.
Cũng do bây giờ thị trường chứng khoán mới trỗi dậy, rất nhiều người thế hệ trước đều cảm thấy nó là đánh bạc cho nên không có hứng thú!
Người ta thật sự có tiền đều sẽ làm công thương nghiệp, có mối quan hệ thì đang bận vào xuất nhập khẩu, cũng chỉ có loại không đủ tiền mở cửa hàng lại không muốn bỏ tiền ra như Tổ Nhi mới cắn chặt vào cổ phiếu!
Trong một năm cô ở nhà họ Hồng, Trương Khởi Linh chỉ tới thăm cô hai lần.
Tới cũng vội mà đi cũng vội, ăn bữa cơm buông một bọc đồ đắt tiền, trò chuyện một hai tiếng đồng hồ rồi lại rời đi.
Trương Khởi Linh thật sự không biết nói chuyện, anh nói chuyện với cô nhỏ giống như là đang báo cáo bản báo cáo tổng kết công việc và khảo sát độ hài lòng của người giám hộ.
Đầu tiên là hỏi cô nhỏ ở nhà họ Hồng có quen hay không, Nhị Nguyệt Hồng có đối xử tốt với cô không, gia chủ nhỏ nhà họ Giải có bắt nạt cô không, vân vân!
Sau đó chính là khai báo một chút xem một năm nay mình đã đi những đâu làm những gì, năm sau dự định đi đâu rồi dự định làm gì!