Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền

Chương 43:

Chương Trước Chương Tiếp

Không nhân lúc anh đại còn nhỏ tuổi mà kết bạn, đợi khi người ta nắm nhà họ Giải vào trong tay rồi, sao cô có thể không biết xấu hổ mà đi mà chiếm hời được chứ.

Trong nguyên tác, công ty đấu giá Rochart có giá trị thị trường tới mấy chục tỷ, cái khác không dám nói, chỉ cần tương lai công ty này được thành lập đưa ra thị trường.

Thì có táng gia bại sản cô cũng phải mua cổ phiếu sáng lập ở hạn mức cao nhất, Tổ Nhi vô cùng có lòng tin với năng lực kiếm tiền của giám đốc Giải.

****

Sau khi Trương Hưng Tổ kiếm được phần tiền đầu tiên thì muốn tiến quân vào trong ngành bất động sản, kết quả trừ bảo Nhị Nguyệt Hồng giúp dùng hai triệu mua một tòa tứ hợp viện hai sân rưỡi ra.

Tiền còn lại ngay cả một mảnh đất trong đường vành đai hai cũng không mua được, mẹ nó, đúng là tiền đến lúc dùng mới hận nó thiếu!

Cô dứt khoát bỏ đi suy nghĩ mua đất, mua một miếng đất mười mẫu hai mươi mẫu ở vành đai ba không có ý nghĩa gì, nếu tiền này đã quá ít để mua đất, vậy thì sẽ phân chia để đầu tư.

Nhà họ Hồng có không ít cửa hàng ở Vương Phủ Tỉnh, Tổ Nhi nhớ sau này tiền thuê ở đó đều là giá trên trời.

Bây giờ mặt tiền của cửa hàng còn rất rẻ, giá cả từ hai trăm ngàn đến bảy tám trăm ngàn không đồng đều, Tổ Nhi để lại một triệu làm vốn cổ phiếu, còn chừa lại không tới hai triệu thì đều để mua cửa hàng.

Ở Bắc Kinh, mua cửa hàng không phải là chuyện đơn giản, không phải chỉ có tiền là được, may mà có Nhị Nguyệt Hồng ra mặt, cô chỉ cần móc tiền ra là được, những cái khác đều không cần lo nghĩ.

Chuyện lần này không đủ tiền mua đất làm cho cô càng thêm cố chấp với việc kiếm tiền hơn, không chỉ mỗi ngày nghiên cứu thời sự trong nước và sự phát triển của một ít xí nghiệp.

Còn nhờ Nhị gia giúp mời một giáo viên tiếng Anh đến bắt đầu học bù lại tiếng Anh.

Thông qua nhiệm vụ trong khoảng thời gian này, trí tuệ của cô đã được cày lên tới 80, nếu như chiếu theo bài kiểm tra IQ, hẳn có thể đạt tới hàng ngũ thiên tài.

Đáng tiếc điểm kỹ năng của cô có hơi chênh lệch, nghiên cứu hợp đồng tương lai của thị trường chứng khoán nói một chuẩn một, nhưng liên quan tới khống chế lòng người, bày mưu tính kế lại kém hơn Tiểu Hoa rất nhiều.

Bảo cô học thuộc lòng gần như là xem qua đã nhớ, bây giờ trực tiếp tham gia thi đại học cũng có thể tiến vào Bắc Đại được.

Nhưng một khi dính tới nghệ thuật thì lại không được, bộ não có thể viết ra được lịch sử phát triển của thị trường chứng khoán nước Mĩ thật sự là không nhớ được phổ nhạc.

Ban đầu Nhị gia còn muốn để cô học hí với ông, kết quả cô vừa mở miệng, một câu hát sai tới tám nhịp, không có một chữ nào đúng cả.

Tiểu Hoa trực tiếp cười phì, ngay cả con chim vẹt treo dưới mái hiên cũng nói một tiếng: “Đậu má, dẫm vào đuôi mèo rồi!”

Nhị gia không nói nên lời, cầm một quả táo nhét vào trong tay em gái nuôi: “Tổ Nhi à, không có chuyện gì em nên bảo A Hưng dẫn em đi xem chỉ số chứng khoán đi! Đừng để hát hí làm chậm trễ việc kiếm tiền của em!”

Cô tức giận như một con cá vàng, một ngón tay của Giải Vũ Thần chọc lên má cô, cười nói: “Người ta hát đòi tiền, em hát lại đòi mạng. Câu nói này thật sự cực đúng, nếu như người nào tim không tốt sẽ có thể bị em trực tiếp tiễn đi luôn!”

Nhị Nguyệt Hồng cũng cười nói: “Hát rất tốt, nhưng mà sau này đừng hát nữa! Anh đã là người sắp 90, giọng này của em làm anh cũng nhìn thấy Hắc Bạch vô thường luôn rồi.”

Tổ Nhi hung dữ cắn một miếng táo: “Hừ, ba ngày nay ăn đồ cay Tứ Xuyên, hai người tự mình nghĩ biện pháp đi.”

Cô nói xong đầu cũng không quay lại mà trực tiếp rời đi, để lại thầy trò hai người đưa mắt nhìn nhau.

Xong rồi, hai người bọn họ phải bảo vệ cổ họng nên không được ăn cay, đây là cố tình muốn làm bọn họ thèm ăn sao.

Quả nhiên cô nói lời giữ lời, liên tục ba ngày, mao huyết vượng, lẩu tê cay, cá nhúng dầu ớt, thay nhau ra trận.

Thơm tới hai thầy trò kia nuốt nước miếng không ngừng!

Hai thầy trò kia đã hối hận rồi, vạ miệng một câu thèm ăn ba ngày, quá không có lợi.

Cuộc sống yên bình luôn trôi qua rất nhanh, thoáng một cái Trương Hưng Tổ đã ở nhà họ Hồng sắp một năm rồi!

Cô có biến hóa rất lớn so với khi mới tới Bắc Kinh, dung mạo không có gì thay đổi, cũng chỉ cao lên được mấy cm, nhưng quan trọng là giá trị con người đã thay đổi.

Một năm trước cô là một cô bé đáng thương sống nương tựa với cháu trai câm mặt liệt lang thang không nghề nghiệp!

Bây giờ cô là cổ thần nhỏ thiên tài, chạm tay là có thể bỏng của giới chứng khoán Bắc Kinh!

Cũng không phải Trương Hưng Tổ muốn đứng ra đầu ngọn gió, nhưng thật sự là thao tác của cô quá tà ma, muốn không nổi tiếng cũng khó!

Lúc này thị trường chứng khoán Trung Quốc đang ở thời kỳ sơ khai, lá gan của mọi người hơi nhỏ, đều nghiên cứu khả năng phát triển của các doanh nghiệp nhiều lần rồi mới ra tay.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)