Nhị gia thấy cô chỉ khoác một cái balo, hẳn cũng không có bao nhiêu quần áo, vì vậy dặn dò quản gia mua thêm rất nhiều.
Cô bé Tổ Nhi thật sự siêu cảm động, sao cô lại không đầu thai thành con gái của Nhị Nguyệt Hồng chứ!
Thật đúng là người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném, hai đại thần trong nhà kia chưa từng mọc cọng dây thần kinh nuôi trẻ!
Mỗi lần đều là quần áo chật rồi, cô chủ động nhắc tới, ba mới có thể nghĩ tới việc đi mua.
Hơn nữa mua về mười lần thì có tới tám lần là không vừa người, nếu không phải là mua kiểu của nam thì lại là màu đỏ đỏ tím tím.
Đáng tiếc người nhà họ Trương đều có gương mặt đẹp, nhưng hoàn toàn không tiến hóa ra chút tế bào thích đẹp nào.
Những bộ đồ này của Nhị gia, toàn bộ đều chạm tới trái tim của cô, bạn nhỏ Trương Hưng Tổ tỏ ý, cô không có gì để báo đáp, chỉ có thể tặng lại đồ ăn ngon.
Cô mượn hoa hiến Phật, dùng nguyên liệu thức ăn của nhà họ Hồng người ta, làm ra một bàn đồ ăn ngon có thể so với ngự yến, coi như là cảm ơn.
Kỹ năng đầu bếp cao cấp này là có được từ khi xưa lúc cày cháu trai lớn.
Đáng tiếc cháu trai lớn của cô không có phúc, cũng không biết bây giờ đang ở trong cổ mộ nào ăn lương khô rồi!
Trương Khởi Linh đang gặm lương khô với Hắc Hạt Tử trong mộ: Nói ra có thể cậu không tin, nhưng tôi lại có hơi nhớ cô nhỏ hời của mình rồi.
Ban đầu khi cô bé nói sẽ nấu cơm cho bọn họ, Nhị gia và Tiểu Hoa Gia đều ôm thái độ nghi ngờ.
Nhị gia nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô bé thì không tiện từ chối, trẻ con mà, có sở thích là chuyện tốt, phải ủng hộ nhiều nhiều!
Nhưng nấu cơm ít nhiều gì cũng có chút nguy hiểm, Nhị gia cũng sợ cô bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, thế là dứt khoát dắt theo đồ đệ cùng ở trong phòng bếp quan sát.
Lỡ đâu bị cháy cũng có thể kịp thời cứu viện được đúng không!
Trương Hưng Tổ lại không phải là đứa nhỏ thật sự, nên đương nhiên cô hiểu được nỗi lo lắng của Nhị Nguyệt Hồng, cô vừa đi về phía phòng bếp, còn vừa đắc ý mà nghĩ, nhiệm vụ làm hai người đẹp này thay đổi sắc mặt lập tức có thể hoàn thành rồi.
Cả đời Nhị Nguyệt Hồng gặp nhiều hiểu rộng, bây giờ đã đến tuổi bảy mươi, đã rất ít có chuyện gì có thể làm ông thất thố nữa.
Nhưng hôm nay Trương Hưng Tổ đã thật sự làm ông vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Hoa Gia đã làm gia chủ mấy năm cũng rất không bình tĩnh mà “Đậu má!” một tiếng.
Nói là Trương Hưng Tổ nấu cơm, nhưng mà cơm đã được nấu xong rồi, dì đầu bếp của nhà họ Hồng cũng đã bày chỉnh tề các loại nguyên liệu nấu ăn ra.
Mặc dù rau chưa cắt ra, nhưng đã nhặt xong rồi rửa sạch, chỉ đợi làm là được.
Cô bé tuổi còn quá nhỏ, dẫm lên trên băng ghế mới đủ để với tới bệ bếp, làm Tiểu Hoa nhìn mà khóe miệng giật giật: “Anh nói nè Tổ Nhi, hay là đợi em có thể với tới bệ bếp thì em lại nấu cơm cho mọi người đi! Nếu không anh cứ cảm thấy ăn cơm em làm có loại cảm giác tội lỗi lắm!”
Tổ Nhi hừ một tiếng, bây giờ đắc ý bao nhiêu thì lát nữa sẽ mất mặt bấy nhiêu, cô mới chẳng nói lời vô nghĩa với Tiểu Hoa đâu, sự thật luôn mạnh hơn hùng biện!
Để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, cô đã bắt đầu phô bày kỹ năng ở món ăn đầu tiên.
Phòng bếp của Hồng phủ rất lớn, bếp ga có tổng cộng bốn đầu nấu.
Đầu tiên Tổ Nhi bật bếp làm nóng nồi để thắng đường, sau đó chỉ dùng mười mấy giây đã cắt một miếng thịt ba chỉ mỡ nạc xen kẽ thành hình vuông thích hợp, xóc muôi xào đảo làm liền một mạch.
Hai thầy trò kia còn chưa thấy rõ làm như thế nào, thịt kho tàu trong nồi đã chỉ còn đang dùng lửa nhỏ để hầm.
Sau đó cô bé lại vớt một con cá vược tươi từ trong lu nước ra, dao phay trong tay tung bay tới ra cả tàn ảnh, không dùng tới năm phút, món cá vược hầm thứ hai cũng đã xuống nồi.
Hai món thức ăn chỉ còn cần thời gian để hầm, Tổ Nhi nhanh chóng đổi dao và thớt, bắt đầu xử lý các loại rau dì đầu bếp đã chuẩn bị.
Cắt sợi cắt lát cắt hạt cắt miếng, Tiểu Hoa dùng thị lực cực cao của cậu ta mà thề, loại tốc độ ra dao này có thể đuổi kịp được sát thủ chuyên nghiệp.
Cậu ta choáng vàng tới không đếm rõ một củ cả rốt đã bị cắt tới bao nhiêu dao.
Trước giờ Tổ Nhi nấu ăn hiệu suất đều rất cao, hai bếp còn lại cũng được cô cùng mở lên, một lúc làm hai việc, đồng thời nấu hai món ăn.
Cái chảo to nặng hơn mười cân ở trong tay cô lại giống như nhẹ như lông hồng, trong lúc nồi chảo tung bay, những món ăn với mùi hương xông thẳng vào mũi đã được múc vào trong đĩa.
Đợi khi sáu món ăn hóng hổi đều đã được xào xong, cá vược hầm cũng vừa lúc chín tới, thịt kho thì còn thiếu một chút lửa nữa, Tổ Nhi lại nhanh chóng trộn thêm hai món nguội.
Đợi khi những món ăn này được bưng lên trên bàn, thịt trong nồi cũng đã được ninh xong, rắc thêm một ít mè trắng và hành lá, thịt kho đầy đủ hương vị đã có thể ăn được.