Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền

Chương 37:

Chương Trước Chương Tiếp

Lòng Giải Vũ Thần thầm oán, em thế này rốt cuộc là đã làm người ta phiền bao nhiêu vậy, mà ngay cả ba cũng không muốn nuôi!

À, cháu trai em cũng không muốn nuôi em, ném xong là chạy đi, ngay cả một bữa cơm cũng không ăn, sợ không thoát được chắc?

Cũng may mà Trương Hưng Tổ không biết thuật đọc suy nghĩ, nếu không nhất định cô sẽ cười ha ha vào mặt Tiểu Hoa.

Bằng cậu mà cũng không biết xấu hổ mà nói tôi?

Không phải Giải Liên Hoàn cũng không nuôi cậu sao!

Mặc dù đó là ba ruột tôi, còn của anh là ba nuôi.

Nhưng tốt xấu gì ba ruột tôi để lại một người thân không ham tài, mặc dù không đáng tin nhưng tốt xấu gì cũng không bán tôi!

Còn đám người ba nuôi cậu để lại cho cậu đều là những thứ phiền phức gì chứ?

Đáng tiếc cô bé không biết suy nghĩ của Tiểu Hoa, vì vậy hai bạn nhỏ ở chung với nhau cũng tính là ổn thỏa.

Ít nhất Giải Vũ Thần không ghét cô bé này, dáng vẻ thông minh lanh lợi cũng hơi giống với Tú Tú, nhưng chơi vui hơn Tú Tú rất nhiều.

Hồng Nhị gia cũng không biết nói cái gì mới tốt, Tiểu Hoa không biết nhưng ông lại có thể nghe hiểu.

Xem ra người đó đi canh giữ cánh cửa thanh đồng rồi.

Nhắc tới chuyện này thì Cửu Môn bọn họ lại phải xấu hổ, ban đầu Cửu Môn đã đồng ý với người ta là sẽ đi canh cửa, kết quả ai ai cũng nuốt lời!

Bây giờ ba ruột của cô bé vì canh cửa mà ngay cả con gái mấy tuổi cũng phải bỏ lại, việc này làm Nhị Nguyệt Hồng vốn đã hổ thẹn lại càng áy náy hơn.

Mặc dù nói đứa nhỏ này trưởng thành hơi sớm, nhưng loại gia tộc giống như nhà họ Trương thì nào có ai là quá bình thường, sau này ông yêu chiều hơn là được.

Cô tựa như đã thân quen dắt lấy tay của Nhị gia: “Nhị gia không cần lo lắng, thật ra tôi rất dễ nuôi! Từ ba tuổi tôi đã có thể tự nấu cơm ăn, tay nghề rất tốt! Lát nữa tôi làm cho hai người nếm thử! À đúng rồi, tên ba lấy cho tôi quá không hay, mọi người cứ gọi tôi Tổ Nhi là được.

Tên thật thì đừng dò hỏi, mỗi lần nghe người ta gọi tên đầy đủ của mình, tôi đều có một loại kích động muốn giết ba.

Tất cả việc nhà tôi đều biết làm, ngài cũng biết cháu trai lớn của tôi đây, thật ra ba tôi cũng không khác với cậu ấy lắm! Phần lớn đàn ông trong gia tộc chúng tôi đều là tàn phế cấp chín trong sinh hoạt, trước đây hai người bọn họ đều là được tôi nuôi cả.”

Giải Vũ Thần không nhịn được phì cười một tiếng, rốt cuộc tên của cô bé này khó nghe bao nhiêu vậy?

Mà lại làm cô bé tức giận thành như thế này, sau này nhất định mình phải nghĩ cách nghe ngóng ra mới được.

****

Nhị Nguyệt Hồng nở nụ cười lúng tùng mà không hề thất lễ, ông thật sự không biết nói từ đâu, không biết nên trả lời thế nào mới tốt.

Nhị gia dắt cô bé đi về phía sảnh trước, thuận tiện phân phó quản gia thu dọn lại sân cách vách của Tiểu Hoa, thêm vào một ít đồ cho bé gái dùng.

“Mấy ngày nay Tổ Nhi cứ ở trong viện của Tiểu Hoa trước đi, hai đứa tuổi nhỏ nên không cần kiêng kỵ. Sau khi dọn xong viện thì lại chuyển đi sau, còn muốn thêm cái gì thì cứ bảo quản gia mua sắm cho nhóc, nhất định đừng khách sáo với tôi!”

Trương Hưng Tổ ngoan ngoãn gật đầu, người ta nói như vậy chỉ là khách khí, cô sẽ không thật sự không thức thời, coi mình là trung tâm như vậy.

Trêu chọc Nhị Nguyệt Hồng chỉ là bởi vì nhiệm vụ hệ thống tuyến bố, mặc dù Tổ Nhi nghịch nhưng cũng vẫn có chừng mực.

Đáng tiếc cô có hiểu việc hơn nữa cũng không chịu nổi bẫy của hệ thống!

Nhìn một đống nhiệm vụ không bình thường đó, cô thật sự rất khó xử, không phải là lập trường của cô không vững, là hệ thống cho thật sự quá nhiều.

Khoảng thời gian này khó khăn lắm cô mới nâng thể lực lên tới bảy mươi, cái loại cảm giác có thể một tay nâng được cháu trai lớn lên thật sự quá sảng khoái.

Cô thật sự rất muốn tiếp tục cày số liệu của mình lên!

Đáng tiếc phần thưởng thuộc tính thân thể chỉ có thể gặp, không thể cầu, một khi xuất hiện, cô thật sự không nỡ bỏ qua.

Bạn nhỏ Trương Hưng Tổ nhìn Hồng Nhị gia mặc dù trên mặt đã có nếp nhăn, nhưng vẫn trắng nõn tuấn tú, dáng người cao thẳng.

Rồi lại nhìn Giải Vũ Thần tuổi còn nhỏ đã phong nhã tài hoa.

Hai vị mỹ nhân này, xin lỗi, gặp phải tôi coi như là hai người xui xẻo!

Hu hu hu, tôi cũng là bị ép.

Cũng không biết hệ thống chó má này phân biệt đối xử như thế nào, cô cày Trương Khởi Linh, phần lớn đều cày ra được thể lực, sức chịu đựng và kỹ năng có trợ giúp cho cháu trai lớn.

Mà Nhị Nguyệt Hồng và Tiểu Hoa Gia, lại đều là trí tuệ, tốc độ và độ nhanh nhẹn.

Mấy loại thuộc tính này cô đều quá thiếu, sức lớn vô hạn và dị năng hệ lôi cô đều có thể không cần.

Chỉ cần đầu óc tốt, còn có thể chạy, trong đạo mộ bút ký cô cũng tính là không chút vấn đề rồi.

Ngày đầu tiên tới nhà họ Hồng, cô vẫn rất nghiêm chỉnh, giống như là một con sóc đất thò đầu ra khỏi cửa hang, cẩn thận quan sát môi trường xung quanh.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)