Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền

Chương 36:

Chương Trước Chương Tiếp

Trương Khởi Linh muốn nói có lẽ cô nhỏ này của anh không quá dễ chăm sóc, nhưng Nhị Nguyệt Hồng không đọc hiểu chữ trên mặt của anh, anh cũng không muốn nói lời vô dụng!

Chỉ có thể quay qua dặn dò cô nhỏ hời!

Trương Hưng Tổ nhìn cháu trai lớn nhà mình, có hơi cạn lời, không phải tên này là cái hũ nút hay sao, sao lại nhiều lời như vậy?

Thế này là đã thành một tên lắm chuyện rồi đấy!

Cô không kiên nhẫn xua tay: “Được được được, cô biết rồi, phải ngoan ngoãn phải nghe lời! Yên tâm, cô sẽ không yêu sớm đâu! Được rồi, cháu có thời gian thì tới thăm! Không rảnh thì hai năm tới một lần cũng được, cô sẽ chăm sóc tốt cho chính mình.”

Trương Khởi Linh dặn dò xong thì đeo mặt nạ lên đi ra khỏi căn phòng bí mật, làm hai thầy trò Nhị Nguyệt Hồng không hiểu gì cả.

Cô bé này tự lầm bẩm cái gì vậy, lẽ nào nhà bọn họ có phương thức giao tiếp riêng sao?

Trương Khởi Linh ra khỏi phòng bí mật, lách mình mấy cái đã không thấy đâu nữa, làm Nhị Nguyệt Tam muốn giữ khách lại ăn cơm có hơi buồn cười, người này vẫn không hợp với mọi người như vậy.

Nhị gia nhìn cô bé đáng yêu, không nghĩ tới tính cách người kia lạnh lùng như vậy, vậy mà lại là một người cha hiền.

Chẳng qua tính cách của cô bé này hoàn toàn trái ngược với ngài ấy, lẽ nào là theo mẹ sao?

Không nghĩ tới thần linh cũng có một ngày hạ phàm, thật sự làm người ta không thể ngờ tới.

Nhị gia sờ đầu cô: “Ba con có chính sự phải làm, sau này con ở lại chỗ chú nhé, có được không? Cứ coi đây là nhà của mình, muốn cái gì thì nói với người làm, nhất định đừng khách sáo.”

Lúc này Trương Hưng Tổ mới phát hiện, cháu trai xui xẻo kia của cô cả nửa ngày mới nhả ra được mấy chữ, nhưng lại chưa giới thiệu về thân phận của cô, có phải là hiểu lầm lớn quá rồi không?

Cô vội vàng giải thích: “Nhị gia hiểu lầm rồi, Trương Khởi Linh không phải ba tôi, cậu ấy là cháu trai của tôi, tôi là cô nhỏ của cậu ấy!”

Nhị Nguyệt Hồng kinh ngạc trừng to hai mắt: “Loại chuyện này không thể nói đùa được, nhóc đừng.... ngài, nghiêm túc sao?”

Trương Hưng Tổ ngoan ngoãn gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, tính cách đó của cậu ấy sao có thể tìm vợ được? Nhà chúng tôi không còn ai nữa, chỉ còn hai ba con chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, cậu ấy biết mình không đáng tin, vì vậy gửi tôi cho ngài chăm sóc, sau này mong được quan tâm nhiều hơn!”

Biểu hiện của cô bé này không giống như một đứa nhỏ, nhưng vừa nghĩ tới gương mặt hai mươi tuổi nhưng thực tế còn lớn hơn ông mấy tuổi của Trương Khởi Linh, Nhị Nguyệt Hồng có hơi do dự hỏi: “Vậy năm này ngài... thọ bao nhiêu tuổi?”

Trương Hưng Tổ che mặt xấu hổ: “Nhị gia thật là, sao có thể hỏi tuổi tác của con gái chứ?”

Hồng Nhị gia cảm thấy huyết áp của mình hơi cao, vị này sẽ không phải thật sự là lão yêu quái chứ!

Vậy lúc ban đầu cô gái này thổ lộ với mình là nghiêm túc sao?

Đậu má, giờ phải làm như thế nào đây?

Ông đã hơn tám mươi tuổi rồi, lẽ nào phải tuổi già khó giữ sao?

Cô nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của hai thầy trò này thì lập tức phì cười.

Mặc dù nghịch ngợm một chút rất vui vẻ, nhưng sau này hai người này là cha mẹ cơm áo của cô, vẫn đừng nên quá đáng thì hơn!

Nếu không thật sự bị người ta đuổi ra khỏi nhà, lấy nhân duyên của cháu trai lớn của cô, sợ rằng sẽ không tìm được phiếu cơm dài hạn nữa!

“Hồng Nhị gia khách khí quá rồi! Tôi chỉ là có bối phận lớn, năm nay mới sáu tuổi mà thôi. Từ tuổi thọ này ngài dùng không đúng rồi!”

“Sáu tuổi?”

Hồng Nhị gia khó tin nhìn cô bé, mặc dù lấy chiều cao và tướng mạo này mà nói là sáu tuổi, thì quả thật không có vấn đề gì, nhưng cách nói chuyện và xử xự như này, thật sự không giống như sáu tuổi.

Trương Hưng Tổ dùng vẻ mặt nghiêm trang đảm bảo: “Tôi không lừa ngài, thật sự là sáu tuổi! Ba tôi kết hôn muộn, ngài cũng biết người nhà chúng tôi nhìn không già mà. Khi còn trẻ ba tôi một lòng tu phật, làm hòa thượng mấy chục năm, hơn tám mươi tuổi mới hoàn tục sinh ra tôi.”

Suy cho cùng Giải Vũ Thần vẫn còn nhỏ tuổi, còn chưa có sự thông minh của Giải đương gia sau này, vừa nghe thấy lời này, cậu ta lập tức kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Hơn tám mươi tuổi mới sinh con, vậy ba em đúng là rừng càng già càng cay!”

Nhị gia lập tức gõ đầu của đồ đệ một cái: “Lát nữa đứng cọc gỗ một tiếng đồng hồ, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy.”

Tiểu Hoa tự biết mình đã lỡ lời, cậu ta vừa lúng túng vừa lấy lòng cười với sư phụ, nhưng vẫn mang vẻ mặt nhiều chuyện nhìn cô.

Trương Hưng Tổ không để ý xua tay: “Nhị gia, ngài cũng quá nghiêm khắc rồi, lời của anh giai nhỏ này cũng không sai! Ba tôi đúng là không đứng đắn, đời này ông ấy chưa từng hành động theo lẽ thường, tôi đã quen rồi.

À, đúng rồi! Mọi người không cần cẩn trọng như vậy, ba tôi còn chưa có chết! Chẳng qua là ông ấy không muốn nuôi tôi, tự tìm được công việc gác cửa nên ném tôi cho cháu trai lớn chăm sóc mà thôi. Kết quả cháu trai lớn cũng không đáng tin gì cả, giờ không phải là phải tới phiền ngài rồi sao!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)