Thôi vậy, mặc kệ đi!
Đột nhiên phía trước thoáng thoáng qua chút ánh sáng mờ, bọn họ đã đến điểm đến lần này.
****
Hai ba con Trương Thụy Tùng nhìn đồ vật khổng lồ trước mắt, ngạc nhiên tới không nói nên lời.
Trước mặt bọn họ là từng cái từng cái bệ đá khổng lồ, xung quanh bệ đá quấn những chuỗi chuông thanh đồng.
Thứ đang nằm bên trong trận chuông lại là một con rồng khổng lồ đang ngủ say.
Hẳn là rồng nhỉ?
Hoặc là rắn biến dị?
Con giun dị dạng...
Ôi, thôi vậy!
Dù sao cũng là một sinh vật bò sát dài, vòng thành một đống, tạm thời cứ gọi là rồng trước đi!
Nếu không thì không xứng với sự thần bí của cửa thanh đồng!
Vách đá vây quanh ở xung quanh con rồng dường như là cả khối ngọc thạch, nó tản ra ánh sáng nhẹ nhàng trong suốt êm dịu, bên trên lại hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Cây cối xanh um tươi tốt, rừng rậm rộng lớn vô biên, có rất nhiều chim quý thú hiếm cô chưa từng gặp qua đang ở trong đó.
Người hoang dại mặc da thú, tế tư đeo trang sức kỳ lạ, cây thần thanh đồng khổng lồ.
Mọi người vây quanh cây thần đó cầu nguyện, người chết đi sống lại, vàng bạc châu báu xuất hiện vô căn cứ, còn có rất nhiều cảnh chém chém giết giết.
Vách đá đó giống như một màn ảnh tua nhanh, diễn lại sự phát triển, tiêu vong buồn vui lẫn lộn của loài người.
Lần đầu tiên Trương Hưng Tổ biết được rằng, thì ra sự buông xuống của tận thế không phải là trùng hợp.
Có người đang tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người, sau đó vật thể thí nghiệm biến thành tang thi, giết chết nghiên cứu viên, phá vỡ máy móc.
Sở nghiên cứu nổ tung, những virus tang thi không nhìn thấy bao phủ khắp thế giới, càng ngày càng nhiều người bị lây nhiễm, trái đất biến thành địa ngục trần gian.
Đột nhiên cô cảm thấy có người vỗ mình một cái, chợt quay đầu lại, thì thấy Trương Khởi Linh đang nhìn mình chằm chằm.
Cô xoa cái đầu có hơi lơ mơ: “Cô không sao, chẳng qua nhìn thấy vài thứ mà thôi!”
Lúc này dường như Trương Khởi Linh cũng đã tỉnh táo, nhưng vẻ mặt có hơi uể oải không phấn chấn, cảm giác toàn thân đều rất ủ rũ.
Trương Hưng Tổ nhìn hoàn cảnh nơi này một cái: “Ba, cháu trai, hai người nhìn thấy gì vậy?”
Không nghĩ tới hai người này lại đồng thanh nói: Chung cực!
Trương Hưng Tổ không thể tin được, phản bác lại: “Chung cực gì? Rõ ràng chính là chung cực!”
Không đúng, cô muốn nói là kết cục!
Đậu má, chỗ này có bug à?
“Tại sao con không nói ra được?”
Trương Khởi Linh xoa đầu cô: “Hẳn thứ mỗi người nhìn thấy đều không giống nhau, nhưng chúng tôi không nói ra được! Cũng đừng thử đi nói với người khác thứ nhóc nhìn thấy ở đây.”
Trương Hưng Tổ thật sự không biết nói sao, chẳng trách trong nguyên tác, người nhà họ Uông cứ phải tìm rắn lông đen ghi lại ký ức của Uông Thương Hải.
Hóa ra nhìn thấy gì ở bên trong hoàn toàn không thể nói với người khác thông qua ngôn ngữ và chữ viết, thế này cũng quá làm người ta đau trứng.
“Vậy chúng ta phải làm cái gì? Đánh thức con vật này sao?”
Trương Thụy Tùng sờ búi tóc nhỏ của con gái cưng: “Xin lỗi con, ba phải ở chỗ này canh cửa!”
Trương Hưng Tổ lập tức xù lông: “What are you, nói gì đấy? Có phải là ba quên mất mình còn có một con gái phải nuôi không? Vứt bỏ trẻ vị thành niên là phạm pháp đấy!”
Trương Thụy Tùng cười khổ: “Nếu như có thể, ba cũng muốn ở bên con cùng con lớn lên. Ba cũng có nỗi khổ tâm, con gái ngoan, sau này hãy sống thật tốt với tộc trưởng, ba xin lỗi!”
Trương Hưng Tổ mới vừa định mắng, đột nhiên trước mắt cô tối sầm rồi ngất xỉu.
Đậu má, ông già chết tiệt này, ba không giảng võ đức!
Trương Khởi Linh đỡ lấy cô nhỏ đang mềm nhũn ngã xuống, bình tĩnh nhìn Trương Thụy Tùng.
Sau khi hai người nhìn nhau năm phút, Trương Thụy Tùng thở dài một tiếng: “Tộc trưởng, tôi chưa tiến hóa ra loại công năng đó! Thật sự nhìn không hiểu, ngài có thể nói chuyện không? Tôi cảm thấy ngôn ngữ mới là con đường giao lưu của người bình thường.”
Trương Khởi Linh yên lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Nhất định phải như vậy sao? Nhóc này thì làm sao?”
Trương Thụy Tùng vuốt ve gương mặt nhỏ của con gái: “Hẳn tộc trưởng cũng đã nhìn thấy sứ mệnh của mình. Tôi có thể tranh thủ được thời gian khoảng mười lăm năm cho ngài.
Con bé phải kính nhờ ngài rồi, trông coi nó một chút, đừng để nó càn quấy là được, sau này đoán chừng ngài phải dựa vào nó nuôi sống đấy!”
Trương Khởi Linh cạn lời, nói sự thật mất lòng gì vậy chứ!
Khi ông gửi gắm không thể nghiêm túc một chút sao?
Đại Trương Ca đang dùng mặt mắng người, tiếc rằng tên trước mặt xem không hiểu, anh chỉ có thể ôm lấy cô nhỏ rời khỏi cửa thanh đồng.
Khi Trương Hưng Tổ tỉnh lại đã tới chỗ suối nước nóng, hốc mắt cô ửng đỏ nhìn Trương Khởi Linh: “Ông già đó nói gì với cháu thế?
Đậu má, có lầm gì không vậy?
Để một người tàn phế cấp chín trong sinh hoạt như cháu dẫn theo một vị thành niên như cô sống qua ngày?
Tại sao ông ấy phải canh cánh cửa nát đó?
Không biết? Vậy cháu biết cái gì?
15 năm?
15 năm sau cô đã trưởng thành rồi, ông ấy ra thì làm cái gì?