“Ôi chao, Trương Khải Sơn, lá gan của anh lớn rồi đúng không?” Tổ Nhi khinh thường quét mắt nhìn anh tra, “Anh để cho cái loại cặn bã xã hội ấy sống được tới tận bây giờ, một sĩ quan đồn trú tại Trường Sa như anh còn không biết việc mà nhàn rỗi tới trêu chọc tôi à?
Ha hả, nếu anh không làm được thì để tôi làm thay!
Chờ vết thương của cô nhỏ đỡ rồi, tôi sẽ “chải lại tóc” cho thành Trường Sa này, để xem ở đây còn có bao nhiêu con rận đang ẩn nấp và nhảy nhót!”
Trương Khải Sơn cười ngượng nghịu, sau đó, anh ta quay sang nói lời chính trực với Nhị Nguyệt Hồng, “Nhị gia đúng là lo lắng vô cớ rồi, cô nhỏ nhà tôi là người chính trực, thiện lương, nhân phẩm đoan chính, sao có thể nổi tâm tư xấu xa với Hồng phu nhân được!
Tôi đã cản ngài đừng có nghe lén rồi, thật là nhục thay cho văn nhã!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây