Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền

Chương 26:

Chương Trước Chương Tiếp

Sau đó người trong tộc nhà họ Trương đi cứu viện Trương Khởi Linh, phát sinh xung đột với người canh phòng của viện điều dưỡng.

Mặc dù hai bên đều thương tổn, nhưng dẫu sao người nhà họ Trương ai ai cũng có võ công bất phàm, phần lớn sức mạnh vũ trang của viện điều dưỡng đều đã bị phá hỏng.

Ngô Tam Tỉnh nhân cơ hội này lẻn vào, trong ngoài phối hợp với Văn Cẩm và Lý Tứ Đệ, sau khi Trương Khởi Linh được cứu ra thì cũng chạy được ra ngoài.

Bọn họ đều là đệ tử đời thứ hai của Cửu Môn, nhưng lần này người cầm tù bọn họ lại là người của Trương Đại Phật gia đứng đầu Cửu Môn.

Việc này làm bọn họ không dám mượn bất kỳ lực lượng nào của gia tộc nữa.

Vốn dĩ những người này còn muốn trốn tránh một khoảng thời gian trước đã, rồi lại nghĩ biện pháp liên hệ với người nhà, không nghĩ tới Tề Ninh và Lý Tứ Đệ liên tục xuất hiện những hiện tượng thi hóa.

Lại cộng thêm Hoắc Linh đã sớm biến thành một quái vật, bọn họ gần như đã là tứ cố vô thân.

Trần Văn Cẩm không muốn biến thành quái vật một cách không minh bạch như vậy, Ngô Tam Tỉnh và Giải Liên Hoàn cũng muốn tìm hiểu kế hoạch bước tiếp theo của “Nó”!

Vì vậy sau khi mấy người yên lặng một khoảng thời gian, lại lặng lẽ bí mật trở về gần viện điều dưỡng.

Sau khi trở về mới phát hiện viện điều dưỡng đã bị bỏ hoang, những nhân viên nghiên cứu và vật thí nghiệm đều đã bị chuyển đi từ lâu.

Dạo này bọn họ thường lẻn vào bên trong tìm kiếm manh mối, hôm nay đúng lúc đụng phải nhóm người Trương Khởi Linh.

****

Trương Hưng Tổ phiên dịch thay Trương Khởi Linh: “Tôi được người trong tộc cứu ra, sau đó thì vẫn luôn trốn ở nhà người đó dưỡng thương. Nhưng ký ức của tôi đã trở nên rất mơ hồ, có rất nhiều chuyện đều không nhớ nổi. Vì vậy muốn tới nơi tôi bị nhốt để tìm một ít tài liệu, tiếp theo các cậu có kế hoạch gì?”

Trần Văn Cẩm lắc đầu: “Chúng tôi đã kiểm tra kỹ càng viện điều dưỡng mấy lần rồi. Đồ quan trọng đều đã bị mang đi, nhưng mà tôi có thể khẳng định, mục tiêu tiếp theo của bọn họ chính là Vân Đỉnh Thiên Cung của núi Trường Bạch.

Còn nhớ cái mô hình trong mộ dưới đáy biển Tây Sa không? Nghe nói là một tòa cung điện trên trời mà Uông Tàng Hải xây cho Vạn Nô Vương. Mà trong Vân Đỉnh Thiên Cung có một cánh cửa thanh đồng, bên trong đó ẩn giấu bí mật trường sinh!”

Giải Liên Hoàn tiếp lời: “Cha tôi từng nói với tôi chuyện của cậu, cậu là tộc trưởng cuối cùng của nhà họ Trương ở Đông Bắc, nhà họ Trương có một nhiệm vụ đã chấp hành ngàn năm, chính là canh giữ cửa thanh đồng của núi Trường Bạch.

Nhưng sau này họ Trương sụp đổ tan rã, đã không còn năng lực chấp hành nhiệm vụ này nữa, vì vậy cậu mới tìm tới Cửu Môn, hi vọng Cửu Môn có thể tham gia canh giữ cửa thanh đồng.

Mà để trao đổi, cậu tham dự vào hoạt động tìm kiếm trường sinh của Trương Đại Phật gia. Đáng tiếc hoạt động vẫn thất bại rồi! Cậu và mấy thành viên đời thứ hai của Cửu Môn chúng tôi trở thành vật hi sinh!

Cha tôi và Ngũ gia không muốn để con cháu đời sau vẫn luôn sống trong bóng tối của “nó”, chúng tôi cũng không muốn bị người ta sắp đặt giống như con rối. Vì vậy tôi giả chết thoát thân ở đáy biển, giả trang thành Tam Tỉnh đi lại trên thế gian, mà Tam Tỉnh thì chuyển vào trong tối.”

Ngô Tam Tỉnh bổ sung: “Cậu đã từng nói với ông cụ nhà tôi, trong cánh cửa thanh đồng nhốt giữ gian ác muôn đời, tuyệt đối không thể bị người có ý xấu lấy đi. Vì vậy lần này chúng tôi muốn ngăn cản những người đó lên Vân Đỉnh Thiên Cung.”

Trương Khởi Linh hiếm khi mở miệng: “Lúc nào?”

Ngô Tam Tỉnh tiếp lời: “Còn chưa thể xác định, nhưng bọn họ đã tạo ra một Hoắc Linh giả trở về nhà họ Hoắc. Tôi đã phái người đi giám thị cô ta, bây giờ cô ta còn chưa có hành động gì!”

Trần Văn Cẩm nói: “Tiểu Trương, cậu có dự định gì? Đến lúc đó chưa chắc Tam Tỉnh và Liên Hoàn có thể hành động, tôi thì nhất định phải đi.

Cậu có thể đeo mặt nạ da người lẫn vào trong đội ngũ, tôi có thể yểm trợ cho cậu. Hoặc là chúng ta cũng có thể qua đó trước khi bọn họ hành động. Cậu thấy thế nào?”

Sau khi tới đây Trương Khởi Linh đã nhớ lại rất nhiều chuyện, hiện tại, lập trường của ba người này và anh là nhất trí.

Đều muốn thoát khỏi sự khống chế của “nó”, không muốn tiến hành thăm dò trường sinh nữa.

Nhưng sự phản bội của Cửu Môn lần trước đã làm anh không còn tin tưởng bất kỳ người nào nữa, dù sao mê hoặc của cánh cửa thanh đồng quá lớn.

Anh không thể nào đảm bảo khi ba người này nhìn thấy, cuối cùng vẫn có thể kiện định với lập trường của mình được.

Vì vậy sau khi suy nghĩ một lúc, Trương Khởi Linh kiên định từ chối: “Không cần.”

Trần Văn Cẩm nghi hoặc nhìn anh một cái, rồi lại chuyển ánh mắt về phía Trương Hưng Tổ, chỉ hai chữ như này, cô ấy thật sự không hiểu được rốt cuộc Tiểu Trương đang muốn biểu đạt cái gì?

Trương Hưng Tổ chỉ có thể chấp nhận mà phiên dịch: “Ý của cháu trai lớn của em là, không thể đặt trứng gà vào cùng một giỏ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)