Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền

Chương 25:

Chương Trước Chương Tiếp

Trương Khởi Linh sững sờ, hai người đang đấu với Trương Thụy Tùng cũng nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng chiến.

Hai người đó lập tức vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: “Thật sự là cậu, sao cậu cũng trở lại?”

Dường như Trương Khởi Linh không nhận ra người này, anh nghi hoặc gọi một tiếng: “Trần Văn Cẩm?”

Sau đó cũng buông cái tay đang kiềm chế người đó ra.

Một người đàn ông trong đó nhanh chóng kéo Trần Văn Cẩm ra sau lưng, nhìn chằm chằm vào Trương Khởi Linh hỏi: “Có thể nói một chút là chuyện gì không? Còn có mấy người bạn này là ai?”

Trương Thụy Tùng có hơi không biết làm sao, đây rõ ràng là người quen của tộc trưởng ông, hơn nữa nhìn thái độ của tộc trưởng thì hẳn là cùng một trận doanh.

Nhưng nửa năm nay tộc trưởng bị con gái ông chiều hư rồi, muốn hỏi ra được gì từ trong miệng tộc trưởng cũng quá khó!

Trương Khởi Linh muốn nghe ngóng một chút tin tức từ đối phương, nhưng sắp xếp từ ngữ một lát lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, thế là nhìn về phía Trương Hưng Tổ xin giúp đỡ.

Cô đang dào dạt hứng thú mà xem kịch, nếu như nói bóng dáng thấp bé này là Trần Văn Cẩm, vậy người kéo cô ấy hẳn chú ba của Ngô Tà, hai người này chính là người yêu!

Một người khác thì không cần nói, nhất định là Giải Liên Hoàn, bản sao cao cấp của Ngô Tam Tỉnh.

Ba người này được tính là đồng minh của bọn họ, đặc biệt là Giải Liên Hoàn có trí tuệ siêu cao, cùng Ngô Nhị Bạch, được xưng là có trí thông minh cao nhất của Cửu Môn.

Nói chuyện với bọn họ hoàn toàn không có chỗ xấu, nhưng mà hình như tình cảnh bây giờ không quá thích hợp để nói chuyện.

Trương Hưng Tổ khụ một tiếng nhắc nhở về tồn tại của mình với những người này, sau đó mới đề nghị: “Chị gái với hai anh trai này ơi, mọi người xem, hình như chỗ này không thích hợp để ôn lại chuyện cũ đâu ha.

Hay là chúng ta ra ngoài trước rồi lại nói, dù sao chỗ này cũng không chạy được, nói xong chúng ta lại đi vào nhé!”

Ba người không nghĩ tới chỗ này còn có một cô bé, đột nhiên nghe thấy cô lên tiếng, bọn họ đều bị dọa cho giật mình.

Quả thật chỗ này không thích hợp để nói chuyện, trên thực tế, chỗ hoang vu này trừ để kể chuyện ma ra thì không có chuyện gì là thích hợp cả.

Mấy người dứt khoát cùng nhau ra khỏi viện điều dưỡng.

Ngô Tam Tỉnh nói bọn họ thuê phòng ở gần đây, nói nhất định là tiện hơn so với khách sạn, vì vậy nhóm người đều tới chỗ Ngô Tam Tỉnh.

Cả đường đi mấy người đều đi trong bóng tối, cho đến khi đi vào phòng mở đèn ra, Trần Văn Cẩm mới nhìn rõ ba người ở trước mặt.

Trương Khởi Linh là người quen cũ, Trương Thụy Tùng nhìn khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, có gương mặt hoàn toàn không giống như người làm trong ngành này.

Cô bé kia thì càng thú vị hơn, nhìn cũng chỉ khoảng năm sáu tuổi.

Gương mặt trắng trẻo, đôi mắt to tròn, còn buộc hai bím tóc!

Có lẽ là để thuận tiện nên mặc quần áo bé trai màu xanh đen nhưng vẫn lộ ra vẻ đáng yêu xinh đẹp.

Sau khi mấy người ngồi xuống, Trần Văn Cẩm bèn hỏi: “Tiểu Trương, không phải cậu được người ta cứu đi rồi sao, sao lại quay về?”

Trương Hưng Tổ nhanh chóng phiên dịch, nói: “Quay về để tìm chút đầu mối, chỗ này bị bỏ hoang từ bao giờ vậy? Mọi người rời đi lúc nào?”

Trần Văn Cẩm có chút khó hiểu vì sao cô bé lại trả lời câu hỏi, vì vậy dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hai người trước mặt.

Trương Thụy Tùng giải thích trong bất lực: “Tộc trưởng của chúng tôi không thích nói chuyện. Vị này là người nói thay của cậu ấy, cô cũng có thể hiểu là phiên dịch!”

Trần Văn Cẩm phì cười một tiếng: “Mặc dù trước đây cậu không thích nói chuyện, nhưng cũng không tới trình độ cần dùng người nói thay mà. Cô bé này là người thân nhà cậu sao?”

Trương Hưng Tổ lập tức làm ra vẻ ông cụ non chạy tới nắm lấy tay của Trần Văn Cẩm: “Rất vui được gặp mặt, tôi là cô nhỏ của cậu ấy. Trước đây mọi người là đồng nghiệp đúng không, cảm ơn mọi người đã quan tâm chăm sóc cháu trai lớn của tôi, đứa nhỏ này không thích nói chuyện, mong mọi người thứ lỗi nhiều hơn!”

Lần này không chỉ là Trần Văn Cẩm, ngay cả Giải Liên Hoàn và Ngô Tam Tỉnh cũng đều bật cười.

Ấn tượng Trương Khởi Linh để lại cho bọn họ vẫn luôn là một người đàn ông mạnh mẽ lạnh lùng như một con sói cô độc.

Bị cô bé này nói như vậy, lại lộ ra vẻ rất hòa đồng bình thường.

Trương Khởi Linh dùng mặt tỏ ý: Nhóc có thể nói chuyện chính không hả?

Trương Hưng Tổ chỉ là đang nghịch ngợm một chút, nếu cháu trai lớn đã đưa ra kháng nghị, cô vội vàng nở nụ cười lấy lòng.

Trải qua khúc nhạc đệm này, tâm trạng của Trần Văn Cẩm cũng đã thả lỏng hơn một chút, nói tới chuyện sau khi Trương Khởi Linh được cứu ra.

Sau khi Giải Liên Hoàn giả chết thì thay thế Ngô Tam Tỉnh đi lại ở bên ngoài, mà Ngô Tam Tỉnh chân chính vẫn luôn ẩn nấp ở gần viện điều dưỡng, muốn cứu Văn Cẩm ra.

Đáng tiếc viện điều dưỡng canh phòng nghiêm ngặt, nhân công hai nhà Ngô – Giải đều bị giám sát rất chặt chẽ, hắn một mình một ngựa hoàn toàn không thể thành công.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)