Loại cảm giác này rất kỳ diệu, từ lúc còn rất nhỏ, anh đã chẳng hề chờ mong có người sẽ tới cứu mình, cho dù có gặp phải khốn cảnh, anh cũng phải chịu đựng một mình.
Không chờ mong sẽ không thất vọng, không ai cảm thấy anh là người quan trọng, tiện tay cứu một lần thì còn được, nhưng lúc nào cũng mong người ta cứu là chuyện không thể nào!
Nhưng cô nhỏ của anh thì khác, cho dù có khó khăn nguy hiểm tới đâu, chỉ cần cô nhỏ biết anh gặp phải nguy hiểm, cô nhỏ nhất định sẽ tới cứu anh!
Trương Khởi Linh bỗng nhiên mỉm cười vui vẻ, ôm lấy Tổ Nhi đang vỗ lưng cho mình, cọ cọ đỉnh đầu vào tay cô!
“Ôi mẹ ơi, cháu trai, cháu đừng làm cô sợ!” Tổ Nhi sắp khóc tới nơi rồi, “Là lỗi của cô, nếu cô không ham chơi thì cháu đã không bị nhốt lâu như vậy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây