Tổ Nhi gật đầu tán thành, “Anh nói cũng có lý, thời tiết phía bên Kokang ẩm ướt oi bức quả thực không phù hợp cho việc dưỡng thương.
Vậy anh cứ ở lại đây đi, cố gắng dưỡng thương cho tốt, vừa khéo có thể đến giúp tôi chăm lo phần mộ cho anh trai.”
Nụ cười trên mặt Hắc Hạt Tử lập tức cứng lại, “Ý là gì, Tổ Nhi, cô muốn rời đi sao?”
“Đúng vậy!” Tổ Nhi thản nhiên trả lời, “Tôi và Khởi Linh có việc phải quay lại Kokang, vốn dĩ chúng tôi muốn đưa anh đi cùng, nhưng nếu anh đã thích ở lại đây dưỡng thương vậy thì quên đi! Vậy anh cứ tiếp tục ngắm hoa nhé, tôi đi thu dọn hành lý đây!”
Tổ Nhi nói xong liền xoay người rời đi, để lại Hắc Hạt Tử buồn bã ưu thương, muốn khóc nhưng không có nước mắt!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây