Trương Thụy Tùng thấy cô thật sự không sao thì cũng yên tâm, nhưng vẫn dặn dò: “Đừng sờ linh tinh, ba và tộc trưởng chọn mấy món đáng tiền là được, những cái khác sau này lại nói!”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Trương Khởi Linh và ba già chọn lựa đồ vật.
Nhà họ Trương không đặt nặng tiền tài, bình thường khi xuống mộ đều nhặt hai món làm lộ phí là được, sẽ không vơ vét sạch sẽ giống với nam phái.
Đáng tiếc lần này bọn họ có Trương Hưng Tổ, vì vậy đã được định sẵn là sau này xuống mộ sẽ như phá bỏ di dời.
****
Trương Thụy Tùng xem xong câu chuyện này cũng rất đồng tình với quận chúa, dù sao vàng bạc châu báu ở đây không ít, ông cũng không đi quấy rầy giấc ngủ yên của hai mẹ con người ta.
Khi bọn họ đã chọn xong vật tuẫn táng rồi định đi ra ngoài, đột nhiên cô lại kinh ngạc hô lên một tiếng.
Trương Thụy Tùng không biết làm sao hỏi: “Lại làm sao vậy bà cô? Muộn thế này rồi, có thể đừng a a ơ ơ ở trong mộ người ta không?”
Cô thần bí vẫy tay với ba mình: “Ông già, ba qua đây xem xem.”
Trương Thụy Tùng vừa mới thò đầu qua, thì thấy quả cầu vàng trong tay cô đột nhiên biến mất không thấy, dọa cho ông cũng kinh hãi hô lên một tiếng.
Trương Khởi Linh không biết làm sao nhìn đôi ba con này, mặc dù anh không nói gì, nhưng vẻ mặt đó rành rành là đang chê bai.
Mất mặt sao có thể để một mình mình mất mặt được?
Đều là người nhà họ Trương với nhau, nên cùng nhau mới đúng.
Trương Thụy Tùng không kịp hỏi con gái là chuyện gì, mà trước tiên vẫy tay gọi Trương Khởi Linh qua, sau đó đưa vật tuẫn táng trong tay mình qua cho con gái.
Cô ngầm hiểu trong lòng, khi Trương Khởi Linh nhìn qua thì lập tức thu hết đồ vật vào bên trong không gian.
Đương nhiên người ta là tộc trưởng, nên mặc dù Trương Khởi Linh rất kinh ngạc, nhưng cũng chỉ chợt mở to hai mắt, không kêu ra tiếng giống hai tên không có tiền đồ bọn họ.
Hai ba con đùa dai được như ý, vui vẻ đập tay, giống như có thể hù dọa được tộc trưởng là một chuyện rất đáng giá vui vẻ vậy.
Trương Khởi Linh cho bọn họ một ánh mắt khinh bỉ.
Cô lập tức phiên dịch, nói: “Cháu trai con nói, hai người vô vị thật!”
Trương Thụy Tùng xoa cái đầu tròn của con gái: “Cái này không cần phiên dịch ba cũng nhìn ra được! Trước tiên nói xem rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ba nhớ mẹ con là con người mà!”
Trương Hưng Tổ đẩy cái tay đang làm loạn của ba già nhà mình ra: “Ba sống với mẹ con tám, chín năm, mẹ có phải là người không ba không biết à? Vừa rồi con đeo cái vòng kia lên rồi đột nhiên trở thành như vậy.”
Trương Khởi Linh đăm chiêu cầm lấy cổ tay cô: “Nhóc thử xem có thể lấy đồ vật ra không.”
Trong lòng Trương Hưng Tổ thầm giơ ngón tay cái: “Cháu trai cô đúng là hiểu biết sâu rộng, cô cháu đang đợi cái câu này đây!”
Cô nhắm mắt lại giả vờ gắng sức, sau đó đột nhiên những món đồ kia lại xuất hiện ra trên tay cô.
Trương Thụy Tùng nhìn trái nhìn phải: “Con gái, con thế này thì trâu bò quá.”
Trương Khởi Linh lại bảo cô thu lấy hai lần, sau đó mới nói một cách khẳng định: “Tôi nhớ trước đây từng xem một quyển sách cổ về đạo gia, trong truyền thuyết, tu sĩ cổ đại có một loại nhẫn trữ vật, chính là giống như thế này, có thể thu đồ vật vào trong một không gian kỳ lạ, tùy ý cất lấy. Có lẽ cái vòng ban đầu nhóc đeo vào chính là loại thần khí này.”
Trương Hưng Tổ lập tức kích động gật đầu, cháu trai đúng là quá tri kỷ, sau này nhất định cô nhỏ sẽ mua nhà cưới vợ cho cháu, tiền sính lễ cô nhỏ cũng bao luôn.
Trương Thụy Tùng khó tin cầm tay con gái: “Kỹ năng này hữu dụng quá, nếu như để cất tiền riêng thì tiện biết bao.”
Vừa nói xong lại phát hiện con gái đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào mình, ba ngốc lập tức sửa miệng nói: “Ba là nói, nếu dùng cái này để đựng tiền thì tiện biết bao!
Con xem một đống vàng bạc châu báu to như này, không thì con thu hết vào đi? Đúng lúc góp làm đồ cưới!”
Trương Hưng Tổ hừ lạnh một tiếng, thế này còn tạm được!
Sau đó cô bắt đầu bận rộn, thu hết tất cả vàng bạc châu báu đồ ngọc đồ trang trí vào trong, nhiệm vụ cơ bản của lần xuống mộ này của bọn họ đã tính là hoàn thành.
Trương Thụy Tùng nhìn một vòng thấy không còn gì khác có thể mang đi, thì nói đào ngược đường trực tiếp ra ngoài.
Nhưng mà đào hang từ bên trong cũng không phải đào đâu cũng được, mấy người họ muốn quay lại con đường mộ để chuẩn bị chọn địa điểm thích hợp.
Nhưng khi bọn họ vừa định ra khỏi mộ thất chính, đột nhiên có biến cố xảy ra, cửa lớn của phòng mộ chính đột nhiên đóng lại, bọn họ bị nhốt ở trong phòng mộ chính.
Trương Khởi Linh cầm dao bảo vệ cô nhỏ ở phía sau, đối mặt với chiếc giường chạm khắc hoa văn kia một cách đề phòng.
Đột nhiên, rèm giường từ từ mở ra, một nữ thi mặc đồ cưới màu đỏ bay về phía bọn họ.
Trương Thụy Tùng kinh ngạc hô lên: “Đây sẽ không phải là phi cương chứ, chúng ta cũng không động vào thi thể mà, sao lại xác chết vùng dậy?”