Quận chúa gả xa nên một thân một mình, sau khi mất con thì hoàn toàn biến ác, cho nha hoàn thân tín của mình trở về Đại Lý cầu cứu.
Vương gia không nghĩ tới mới mấy năm ngắn ngủi, con gái cưng lại đã chịu nhiều uất ức như vậy, lập tức phái con trai và cổ sư thân tín chạy tới Biện Kinh.
Quận chúa có nhà mẹ đẻ chống lưng nào có phải là người mà một di nương có thể chống lại!
Ngọc Liên cũng là lần đầu tiên biết được, vị phu nhân bị cô ta đùa bỡn trong lòng bàn tay cũng không phải là sa sút không nơi nương tựa, chỉ là không muốn cha mẹ trong nhà lo lắng nên vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng mà thôi.
Quận vương hỏi ý của em gái, sau đó trong lòng có tính toán, trực tiếp giải quyết một cách dứt khoát.
Đại Lý vẫn luôn giàu có, sau khi ném từng rương vàng bạc châu báu ra, rất nhanh, chức quan của tướng quân đã bị phế truất.
Có Quận vương trấn thủ, nha hoàn người hầu trong phủ nên giết thì giết, nên bán thì bán, rồi nhanh chóng đổi hết thành thân tín mang từ Đại Lý tới.
Nhà mẹ đẻ lão phu nhân và Ngọc Liên đều là bên sa cơ thất thế, mấy năm nay toàn dựa vào hai người đó lấy lợi ích mà thôi!
Bây giờ tướng quân không còn gì cả, bọn họ nào dám vì hai người phụ nữ mà đi đắc tội với Quận vương gia của Đại Lý?
Vì vậy sau khi nhận được một hòm vàng bạc châu bắt thì hoàn toàn từ bỏ hai người đó.
Ba người mà bình thường suốt ngày rêu rao quận chúa độc ác thế nào thế nào, cuối cùng đã gặp được cái gì là độc ác chân chính.
Quận chúa dùng cổ trùng hành hạ bọn họ ngày đêm, lại hết lần này tới lần khác làm bọn họ muốn chết cũng không chết được.
Người cổ đại sau khi lấy được quyền thế thì sẽ xây dựng lăng mộ cho mình, quận chúa bèn sửa mộ tướng quân còn chưa hoàn thành ở Hàng Châu này thành như bây giờ, dùng để an táng con trai chết yểu của mình.
Người phụ nữ bị làm thành quỷ liên vũ cơ kia chính là quý thiếp Ngọc Liên, cương thi lông trắng sống sờ sờ bị đóng vào trong quan tài kia chính là vị tướng quân đó.
Không phải hắn nói dáng múa của quý thiếp mình đẹp và thanh nhã như sen sao?
Vậy cô tác thành cho bọn họ, thích múa thì cứ tiếp tục nhảy múa, thích xem thì cho xem vĩnh viễn.
Trong cái ao toàn là phù sa mọc đầy sen thạch anh đó, còn ngâm hài cốt của lão phu nhân và đôi trai gái của bọn họ.
Nhiều thật, người một nhà đều vĩnh viễn không thể siêu sinh!
Quận chúa làm xong tất cả lòng cũng như tro tàn, cô từ chối yêu cầu trở về Đại Lý của anh trai, rồi ôm theo thi thể con trai an nghỉ ở nơi này.
Cô dùng thân thể của mình làm quan tài đựng con trai, hi vọng tương lai con trai có thể cùng cô nối tiếp duyên mẹ con.
Xem xong cả câu chuyện, Trương Hưng Tổ khóc hu hu hu hu!
“Đáng thương quá! Người phụ nữ si tình và tên đàn ông phụ tình, quả nhiên đàn ông đều không phải là thứ tốt gì!”
Hai người đàn ông vô tội nằm không cũng trúng đạn nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy vẻ không biết làm sao trong mắt đối phương.
Trương Thụy Tùng lập tức không phục phản bác lại: “Con gái, lời này của con không đúng rồi, không thể vơ đũa cả nắm như vậy được. Ba con chính là người đàn ông tốt Nhị Thập Tứ Hiếu, nhất định sẽ ở vậy cả đời vì mẹ con!”
Trương Khởi Linh xoa đầu cô nhỏ cam đoan: “Nhà mẹ đẻ là sức mạnh lớn nhất của phụ nữ. Sau này ai dám không đối xử tốt với nhóc, tôi đánh gãy chân kẻ đó!”
Trương Hưng Tổ lập tức cảm động ôm lấy chân của Trương Khởi Linh: “Cháu trai, cô nhỏ dựa hết vào cháu đấy!”
Cũng không biết Trương Khởi Linh nghĩ thế nào, lại trịnh trọng gật đầu một cái!
Cô lấy được lời đảm bảo lập tức vui vẻ lau mắt, hớn hở chạy đi xem những vật tuẫn táng kia.
Trường Khởi Linh chính là người có lực chiến đấu cao nhất trong thế giới trộm mộ, có cháu trai làm nhà mẹ đẻ như này chống lưng, cô còn có gì phải sợ chứ?
Lại nói bây giờ cô mới sáu tuổi, cách chuyện tìm đàn ông còn xa lắm, vẫn là làm giàu quan trọng hơn!
Hệ thống nhắc nhở hai nhiệm vụ đã hoàn thành, bây giờ trí tuệ của cô thoáng cái tăng thêm 15 điểm, cô chỉ hận không thể lập tức đọc một quyển sách để nghiệm chứng một chút.
Theo việc đầu óc ngày càng minh mẫn, cô đột nhiên nghĩ tới không gian của mình, đúng lúc nhân cơ hội này lộ nó ra ngoài ánh sáng, nếu không sau này sử dụng lại phải lén lút sau lưng ba và cháu trai thì không tiện.
Nghĩ tới đây, cô cầm một cái vòng vàng lên đeo lên tay, sau đó ôi chao một tiếng.
Ba ngốc của cô lập tức chạy qua hỏi: “Con gái cưng, con làm sao vậy?”
Trương Hưng Tổ giả vờ kinh ngạc nói: “Vừa rồi con đeo một cái vòng lên, đột nhiên nó biến mất không thấy nữa!”
Trương Khởi Linh cũng nắm lấy cổ tay cô xem thử, hơi đỏ, có dấu vết từng đeo cái gì đó, nhưng không hề rách da chảy máu.
Trương Thụy Tùng không yên tâm dò hỏi con gái: “Cảm thấy có gì khác thường không? Có choáng đầu không? Có chỗ nào đau không?”
Trương Hưng Tổ lắc đầu: “Không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái cả.”