Trương Khởi Linh quan sát cẩn thận đinh đồng ghim trên thi thể: “Đây là tỏa hồn đinh, có thể ghim hồn phách của con người ở trong thân thể, không để tiến vào luân hồi.”
Trương Thụy Tùng gãi đầu: “Sẽ không phải là tướng quân này sợ hồn phách của mình đi đầu thai sẽ không xem được múa hát, vì vậy tự mình cố ý làm thế này chứ?”
Trương Khởi Linh và Trương Hưng Tổ cạn lời nhìn tên ngốc nghếch này!
Người anh em mọc lông trắng trong quan tài gào thét càng to hơn, giống như đang nói, tên ngốc nhà mày, ông đây có thể vì cô ta mà chơi lớn như vậy sao?
Trương Thụy Tùng cũng phản ứng lại là mình lại nói lời ngốc nghếch, thế là vội vàng lúng túng chuyển đề tài: “Cái đó, tôi cảm thấy đây không phải là chủ nhân ngôi mộ.
Hay là chúng ta lại đi tìm tiếp?
Hẳn chỗ này không phải là mộ thất chính, nhất định là còn có nơi khác nữa!”
Trương Khởi Linh lấy la bàn của Trương Thụy Tùng qua, xác định vị trí: “Chiếu theo táng kinh, phương hướng này thuộc về âm huyệt tử địa.
Tuyệt đối không thể nào có chủ mộ chọn nơi này làm phòng mộ chính cho mình được.
Hẳn cửa sống nằm ở phía Đông Nam, trước tiên đi qua xem thử.”
Chuyện chuyên nghiệp đương nhiên phải giao cho người chuyên nghiệp làm, dưới dự dẫn dắt của anh đại ngành trộm mộ, hai ba con nhanh chóng mở ra được một cánh cửa ngầm, đi vào trong một con đường mới.
So với những đồ trang trí mộc mạc vừa rồi, rõ ràng nơi này cao hơn một bậc.
Sau khi cửa mở ra, hai bên đường đi nhanh chóng sáng lên một hàng đèn dài, bích họa trên tường cũng là hình vẽ mạ vàng màu sắc tươi đẹp, nhìn vào thấy rất xa hoa.
Nhưng với trộm mộ mà nói, xa hoa và nguy hiểm vĩnh viễn tồn tại cùng với nhau.
Theo việc cách chủ mộ càng ngày càng gần, nguy hiểm cũng cao lên gấp bội!
Cho dù thân thể Trương Hưng Tổ linh hoạt, võ công cũng ổn, nhưng dù sao cũng thiếu kinh nghiệm, vì vậy cô nhanh chóng dẫm trúng một cái hố ẩn.
May mà Trương Khởi Linh lanh tay lẹ mắt, tóm một phát lấy cổ áo của cô.
Thấy một hàng que trúc được vùi bên dưới, cuối cùng Trương Hưng Tổ cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cháu trai lớn, cháu tuyệt vời quá, cô nhỏ yêu cháu chết mất.”
Trương Khởi Linh xách cô lên, mặc dù mặt không cảm xúc, nhưng với Trương Hưng Tổ - máy nghe tiếng lòng trung cấp mà nói, tên đó đang dùng mặt để mắng cô.
Mặc dù Trương Thụy Tùng muốn huấn luyện con gái, nhưng trải qua chuyện vừa rồi ông cũng không dám để cô dò đường nữa.
Trương Hưng Tổ cũng không cậy mạnh, với cô mà nói, sống sót mới là vương đạo!
Chỉ cần cô làm nhiều nhiệm vụ, tăng cao thuộc tính của thân thể, thì sớm muộn gì cũng có thể trở thành Long Ngạo Thiên!
(*) Long Ngạo Thiên: là 1 từ mới nổi trên internet, thường thì những nhân vật này mạnh phi thường, làm việc không theo lẽ thường, không cần đầu óc, mà chỉ dùng vầng sáng nhân vật chính là có thể thoải mái xử lý mọi kẻ địch, thậm chí boss cuối...
Bây giờ thì sao, nên sợ thì sợ, đúng lúc trên ăn bám già dưới ăn bám trẻ.
Mặc dù võ công của Trương Thụy Tùng tốt hơn cô, nhưng về vấn đề may mắn của hai người thì kẻ tám lạng người nửa cân.
Sau lần thứ hai ông không cẩn thận dẫm trúng cơ quan, cuối cùng Trương Khởi Linh cũng kéo ông ra phía sau, tự mình mở đường.
Ai bảo người ta là nam chính chứ, gỡ cơ quan đơn giản giống như bổ dưa thái rau, bọn họ nhanh chóng đi tới mộ chính một cách thông suốt không chút trở ngại nào.
Đinh, nhiệm vụ tìm mộ thất chính hoàn thành!
Đã gửi phần thưởng, trí tuệ của ký chủ được cộng năm điểm.
Sau khi hơi chóng mặt, Trương Hưng Tổ lập tức cảm thấy đầu mình minh mẫn chưa từng có, lần này cô càng có lòng tin với nhiệm vụ tiếp theo hơn.
Nhưng mà mộ thất chính này không giống với mộ bình thường, phong cách tổng thể được bày biện giống như là phòng ngủ.
Hơn nữa quan trên giường cũng không phải là quan tài, mà là một chiếc giường được trạm khắc hoa văn.
Màn xung quanh rủ xuống, giống như trên giường có người đang ngủ.
Trên đất của cả mộ thất được phủ một lớp thảm lông cừu rất dày, bởi vì thời gian quá lâu nên đã mục nát.
Mặc dù đã mục nát tan tành, nhưng bởi vì trải rất dày, vì vậy khi dẫm lên vẫn còn mềm mại.
Kỳ quái nhất chính là bên trong mộ thất có đặt rất nhiều đồ chơi, mà chính giữa là một thứ đồ được làm bằng gỗ lim, tương tự với lan can bảo vệ trẻ con bây giờ.
Nhưng trong lan can hình bát giác, không hề đặt những quả bóng đồ chơi hiện đại, mà là những quả cầu vàng khảm nạm đá quý chân trâu.
Còn có một ít động vật nhỏ do sứ nung thành, nhìn giống như là nơi chơi đùa của trẻ con.
Trương Hưng Tổ như có điều suy nghĩ nhìn những món đồ đó, hỏi: “Chẳng lẽ chủ nhân mộ này là trẻ con?”
Trương Khởi Linh lắc đầu: “Theo quy cách mộ táng, đây hẳn là mộ táng của đàn ông trưởng thành. Nhưng đây lại là mộ thất chính, có lẽ có ẩn tình gì đó!”
Trương Thụy Tùng lúc này đang nhìn chữ khắc trên bia, nói: “Tộc trưởng nói đúng, đây vốn thật sự là mộ tướng quân, chữ khắc trên đây đã tự thuật lại cuộc đời của vị tướng quân này. Nhưng mà, thú vị hơn là phần ở phía sau.”