“Anh, anh nghỉ ngơi một chút rồi lại mắng, dù bảo không hát nữa nhưng cũng phải bảo vệ cổ họng chứ, vì mắng ông ấy mà mệt nhọc không đáng đâu!”
Nhị Nguyệt Hồng vừa bực bình vừa buồn cười, bóp gương mặt tươi cười của Tổ Nhi: “Em nói em đấy, không phải rất thông minh sao? Sao còn nhảy vào trong bẫy của ông ấy?
Một cô bé như em, trời nóng bức bị bắt cóc còn giấu ở trong núi, có thể sống tốt được à? Em là do ân nhân giao phó cho anh, em bảo anh ăn nói với người ta thế nào đây hả?”
Cũng chỉ có ở chỗ Nhị Nguyệt Hồng Tổ Nhi mới có thể cảm nhận được chút tình cha, cô ôm lấy cánh tay Nhị gia dụi dụi làm nũng: “Anh, anh đừng lo lắng, em có chừng mực mà!
Em cũng là vì lật đổ nhà họ Uông, võ công của em rất tốt! Cùng lắm là cọ xước một ít da, nghỉ ngơi mấy ngày là lại trắng trẻo đáng yêu lại thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây