Đi lên bậc thang, Mạnh Kính Niên đợi Lâm Cầm bước ra khỏi tán ô, rồi mới gấp nó lại. Chiếc ô dài này khá nặng, không phải loại tự động, việc gấp và mở đều không được linh hoạt, ngón tay Mạnh Kính Niên hơi khựng lại, dùng một chút lực mới gấp được.
Lâm Cầm liếc nhìn bàn tay anh, thon dài và trắng ngần, như nan quạt bằng ngọc.
Lâm Cầm quẹt thẻ mở cửa, bước vào trước, giữ chặt cánh cửa kính nặng nề, Mạnh Kính Niên giũ nhẹ chiếc ô rồi mới bước vào.
Ở cửa thang máy tầng một đã có vài người khác xếp hàng, cả một gia đình lớn, còn dắt theo một chú chó Golden to đùng oai vệ. Lâm Cầm và Mạnh Kính Niên bước vào sau, không gian lập tức trở nên chật chội.
Hai người đứng cạnh nhau, ngay vị trí gần cửa, Lâm Cầm cảm thấy không thoải mái, cô vốn là người luôn có thói quen dựa vào thành thang máy.
Bỏ qua cảm giác ấy, Lâm Cầm với tay nhấn nút tầng 85.
Không ngờ Mạnh Kính Niên cũng đồng thời đưa tay ra.
Hai bàn tay một trên một dưới, lơ lửng giữa không trung, Mạnh Kính Niên rút tay về, cười nói:
“Cháu nhấn đi.”
Lâm Cầm nhấn nút, nhanh chóng thu tay vào túi áo khoác, nắm chặt lon coca lạnh ngắt.
Có lẽ người trong nhà nghe thấy tiếng nói chuyện, Lâm Cầm và Mạnh Kính Niên chưa kịp đi đến cửa nhà, đã thấy cửa được mở ra.
“Cậu út!”
Mạnh Lạc Địch mặc kệ đang mang đôi dép đi trong nhà, hai bước chạy tới, đưa tay định giúp Mạnh Kính Niên đỡ chiếc ba lô trên lưng, Mạnh Kính Niên hơi nghiêng người, lắc đầu cười nói không cần, ba lô không nặng.
Mạnh Lạc Địch nói với giọng điệu phóng đại:
“Cậu út cuối cùng cũng về rồi!”
“Đợi lâu nên đói rồi à? Cả nhà có thể ăn trước, không cần đợi cậu.”
Mạnh Anh Niên cũng đứng ở cửa nhiệt tình chào đón, “Đường tắc lắm phải không?”
“Hơi tắc ạ.”
Mạnh Anh Niên một tay đưa đôi dép sạch, một tay nhận chiếc ô dài từ Mạnh Kính Niên, “May mà Nhất Nhất đi mua đồ, không thì cậu bị ướt hết người.”
Mạnh Kính Niên cười gật đầu.
Từ trong bếp vang lên tiếng nói:
“Nhất Nhất, mang coca vào đây nhanh nào.”
Lâm Cầm đáp lời, mau chóng thay dép rồi đi vào bếp.
Cánh gà đã được chiên sẵn từ trước, chỉ chờ lon coca này để kho, Lâm Chính Quân bảo mọi người ngồi vào bàn, chuẩn bị dọn cơm.
Lâm Chính Quân dạy lịch sử tại Đại học Nam Thành, anh tự nhận mình là một nhà giáo tầm thường, không có thành tựu gì trong nghiên cứu khoa học, hai năm nay không có đề tài nào, chỉ chuyên tâm dạy học và hướng dẫn nghiên cứu sinh.
So với Mạnh Anh Niên đang làm luật sư, công việc của anh nhàn hạ hơn nhiều, vì vậy hầu hết việc nhà đều do anh đảm nhận.
Lâm Cầm từ nhỏ đã thích món ăn ngon do chú nấu, cô vẫn nhớ sau khi tang lễ của bố mẹ xong xuôi, chú chính thức đón cô về nhà, thím nói với cô, không phải Nhất Nhất thích nhất món chú nấu sao, từ nay về sau có thể ăn thoải mái rồi. Đó là lần đầu tiên cô khóc thành tiếng sau khi bố mẹ qua đời.
Lâm Chính Quân nấu ăn rất công bằng, cánh gà sốt coca là món yêu thích của Mạnh Lạc Địch, tương ứng, món khổ qua nhồi thịt mà Lâm Cầm thích cũng không thể thiếu.
Mọi người rửa tay xong, lần lượt ngồi vào bàn, chiếc bàn dài, ba người phụ nữ ngồi một bên, hai người đàn ông ngồi bên kia.
Lâm Chính Quân lo liệu đồ uống:
“Uống gì đây, Kính Niên? Có rượu sake lạnh, cũng có cả bia.”
“Ngồi máy bay lâu hơi đau đầu, hôm nay tạm không uống rượu ạ.”
“Vậy được, uống nước cam đi, bổ sung vitamin C.” Lâm Chính Quân nhìn quanh một lượt, ý là xem có ai có ý kiến gì không.
Mọi người đều không có ý kiến gì.
Vì tỷ lệ trí thức trong nhà khá cao, không khí bàn ăn nhà chú thím luôn hòa hợp, và cũng vì vậy mà chỉ cần trò chuyện thoải mái một chút, chủ đề sẽ lập tức chuyển sang học thuật hoặc công việc.
Lâm Chính Quân hỏi:
“Giang Trừng không định về nước cùng em sao?”
“Cô ấy năm sau mới tốt nghiệp.”
“Ở nước Đức đó, tốt nghiệp không dễ đâu.” Lâm Chính Quân cảm thán.
Mạnh Anh Niên thì quan tâm hơn đến chuyện riêng tư của em trai:
“Vậy hai người tính sao?”
“Chúng em tính sao được? Đều nghe theo sắp xếp của bố mẹ thôi.”
Khi nghe thấy cái tên “Giang Trừng”, Lâm Cầm không tự chủ ngừng đũa, ngẩng đầu lén nhìn Mạnh Kính Niên.
Khi trả lời câu hỏi của thím, nụ cười trên khuôn mặt anh rất nhạt, như thể lúc này cười với anh chỉ là một động tác bắt buộc phải hoàn thành.
Mạnh Anh Niên và Mạnh Kính Niên là con nuôi.
Bố nuôi là phó viện trưởng khoa Khoa học Khí quyển của Đại học Công nghệ Nam Thành, mẹ nuôi là thẩm phán của Tòa án Trung ương, sau khi nghỉ hưu lại được các đơn vị khác mời về làm chuyên gia pháp lý.
Còn Giang Trừng, là bạn thân từ thuở nhỏ của Mạnh Kính Niên.
Bố của Mạnh Kính Niên và bố của Giang Trừng là bạn học cùng trường Đại học Nam Thành, cùng theo học một thầy, đều nghiên cứu về khoa học khí quyển, Mạnh Kính Niên có thể coi là nối nghiệp bố, chỉ là để tránh hiềm nghi, bố anh không bảo anh thi vào Đại học Công nghệ Nam Thành, mà đầu quân dưới trướng người anh em Giang phụ, bố của Giang Trừng.
Lâm Cầm vẫn nhớ năm cô mười tuổi, Mạnh Kính Niên thi đại học xong, sau khi nhận được giấy báo nhập học, bố anh mở tiệc, mời nhà họ Giang đến ăn.
Lúc đó cô chỉ biết trong mối quan hệ xã giao quanh Mạnh Kính Niên thường có một cô gái tên Giang Trừng, mà không biết còn có một mối liên hệ sâu xa hơn như vậy.
Ôn hòa và lễ phép là những đặc điểm được mọi người nhận xét về Mạnh Kính Niên, nhưng ngay sau bữa ăn đó, Lâm Cầm lần đầu tiên nhìn thấy một mặt khác của anh. Sau khi tiễn khách ra về, anh quay lại và cười khẽ một tiếng, nụ cười đó không biết là đang cười chính mình hay đang cười trò diễn có phần giả tạo trong bữa ăn.
Lâm Cầm cảm thấy không thể nhét thêm thức ăn vào bụng nữa.
Cơ thể cô có cảm giác đau nhức, thường thì đây là dấu hiệu của việc sắp bị sốt.
Vốn cô không nên vừa khỏi sốt đã chạy ra ngoài mưa mà không che ô.
Nhưng cô giấu nhẹm đi, chỉ thỉnh thoảng uống vài ngụm canh ngô ngọt, tiếp tục nghe chú thím và Mạnh Kính Niên trò chuyện về những chủ đề như kế hoạch thuê nhà, kế hoạch hè, định hướng nghề nghiệp,...
Chỉ trong những bữa ăn gia đình như thế này, cô mới có thể giả vờ quan tâm đến mấy chủ đề kia và ngắm nhìn anh một cách công khai.
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc.
Mạnh Anh Niên bảo Mạnh Lạc Địch đi dọn dẹp, Lâm Cầm tự nguyện tham gia.
Cơn sốt đã bắt đầu, cô cảm thấy hơi choáng váng, cẩn thận cầm đĩa để tránh làm vỡ. Nhà có máy rửa bát, Lâm Chính Quân bảo họ chỉ cần xếp đĩa vào bồn rửa, không cần làm gì thêm.
Mạnh Lạc Địch rửa tay xong, chạy ra khỏi bếp, đến bên Mạnh Kính Niên đòi quà.
Mạnh Anh Niên quở trách con gái không có quy củ.
Mạnh Kính Niên cười nói:
“Không sao, vốn dĩ cậu đã chuẩn bị rồi.”
Anh lấy chiếc ba lô đặt bên cạnh ghế sô pha, lấy ra từ bên trong một hộp quà được đóng gói cẩn thận, đưa cho Mạnh Lạc Địch và dặn dò:
“Khi ở một mình thì hẵng mở.”
Mạnh Lạc Địch nháy mắt, nói “Cảm ơn cậu”, rồi cầm hộp quà chạy vội về phòng ngủ.
Mạnh Anh Niên thở dài:
“Cậu cứ chiều nó đi, học hành không đâu vào đâu, làm anh lo lắng quá.”
Lúc này, Lâm Chính Quân từ bếp chen vào: “Thôi kệ đi, theo nguyên lý hồi quy trung bình, hai người đạt điểm 985 khó có thể nuôi dạy được một đứa con 985 khác.”
“Đừng nói đến 985, nó có thể đậu đại học là anh đã mừng rồi.”
“Không sao, còn có thể đi con đường trường quốc tế. Luôn có cách.”
Lâm Cầm ngồi ở ghế sô pha bên kia, tinh thần có chút phân tán.
Đúng lúc này, cô chợt thấy một cánh tay đưa về phía mình, Mạnh Kính Niên nghiêng người, đưa một hộp quà thon dài đến trước mặt cô.
Lâm Cầm ngẩn người, từ từ ngẩng đầu lên.
Mạnh Kính Niên mỉm cười nói:
“Nhất Nhất, cho cháu.”
“... Cháu cũng có sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Lâm Cầm chậm rãi nhận lấy, “... Cảm ơn ạ.”
“Không có gì.”
Lâm Cầm chưa mở quà ngay, cầm trên tay cảm thấy rất nhẹ, không biết là gì. Cô đứng dậy, mang đồ về phòng ngủ, ra ngoài lại vào nhà vệ sinh, lấy nước lạnh vỗ lên trán.
Khi quay lại phòng khách, Mạnh Anh Niên đã không còn ở ghế sô pha nữa, nói là nhớ ra trong tủ lạnh còn có quả việt quất được đồng nghiệp tặng chưa ăn, để lâu sẽ hỏng.
Phòng khách chỉ còn lại Lâm Cầm và Mạnh Kính Niên.
Chiếc ghế sô pha hình chữ L, mỗi người ngồi một bên.
Lâm Cầm không cảm thấy quá bối rối, việc che giấu cảm xúc đối với cô đã là một kỹ năng thuần thục.
“Nhất Nhất.” Mạnh Kính Niên đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng.
Lâm Cầm ngẩng đầu.
Anh đang nhìn cô, dưới ánh đèn, đôi mắt anh trong veo, thẳng thắn và ân cần:
“Cháu bị ốm sao?”
Lâm Cầm giật mình, sau đó đưa ngón tay lên miệng, khẽ “suỵt” một tiếng.
Mạnh Kính Niên tỏ ra hiểu ý, nhưng lắc đầu, thái độ rõ ràng là không đồng tình.