Thà rằng cô và anh chỉ đơn thuần là họ hàng có quan hệ huyết thống.
“Tên đội cháu là Plexy à?” Mạnh Kính Niên đột nhiên hỏi.
Lâm Cầm không ngờ anh lại để ý đồng phục của đội mình: “Vâng.”
“Có ý nghĩa gì không?”
“Chữ cái đầu trong tên của bốn thành viên bọn cháu là P, L, X, Y, từ chứa cả bốn chữ cái này, chỉ nghĩ ra được plexy.”
“Vậy chữ E thừa ra đại diện cho cái gì?”
“... E bằng mc bình phương?”
Mạnh Kính Niên bật cười.
“Thực ra là đại diện cho Earth (Trái Đất). Diêm Minh Hiên nói, khoa học khí quyển chính là khoa học bắt mạch đại cầu.”
“Câu tổng kết này của cậu ấy không tồi, nghe có vẻ là định mệnh sẽ gắn bó cả đời với khoa chúng ta rồi. Cháu nói với cậu ấy, bảo cậu ấy cố gắng chuẩn bị để được tuyển thẳng lên cao học đi.”
Lâm Cầm cũng cười: “Có cơ hội cậu tự nói với cậu ấy đi, cậu ấy cứ muốn xin WeChat của cậu.”
Đã lâu lắm rồi mới có tâm trạng nhẹ nhõm thế này, chỉ đi dạo trong gió đêm, trò chuyện cùng anh đã vui vẻ như vậy.
Chẳng biết từ lúc nào, đã đi đến dưới lầu khu chung cư.
Sự căng thẳng mơ hồ suốt dọc đường như một điềm báo được cài cắm tinh vi, đến khoảnh khắc bước vào thang máy mới đột ngột vỡ òa, Lâm Cầm máy móc nhìn chằm chằm vào những con số nhảy lên, lặng lẽ hít sâu một hơi.
Đến tầng 11, Mạnh Kính Niên bước ra trước, Lâm Cầm theo sau anh, bước chân như giẫm vào bùn lầy, cảm giác lún xuống có chút mất kiểm soát.
Khóa mật mã mở ra, “tít” một tiếng, Mạnh Kính Niên cầm tay nắm cửa mở ra, nhấn công tắc cạnh cửa.
Huyền quan sáng lên, trong ánh đèn trắng nhạt, nhìn qua còn sạch sẽ hơn lần trước, khu vực để giày chỉ có một đôi dép lê, thùng cắm ô màu đen có một chiếc ô cán dài.
Mạnh Kính Niên không vội thay dép mà mở tủ giày, lấy ra một đôi dép lê màu trắng từ ngăn dưới cùng, nhỏ hơn đôi của anh rất nhiều.
Là anh chuẩn bị sau lần cô đến đây sao?
Đôi dép hoàn toàn không có dấu vết sử dụng qua.
Lâm Cầm nói “Cảm ơn cậu”, lúc nhận lấy có cảm giác choáng váng hơn cả men say.
Mạnh Kính Niên thay dép, chỉ vào sofa phòng khách, bảo cô ngồi một lát. Cô đi qua, đặt túi tote xuống, thấy Mạnh Kính Niên đi về phía phòng ngủ, không biết làm gì.
Cô không dám hành động tùy tiện, ngồi cứng nhắc trên sofa, đánh giá xung quanh.
Tuy là nhà thuê, nhưng cũng được anh dọn dẹp rất có tâm, bên cạnh TV có thêm một chậu cây xanh, cây trầu bà chân vịt được trồng trong chậu gốm màu xám, lá xanh đậm, phát triển tươi tốt.
Cửa ban công không đóng, bên ngoài vọng lại tiếng gió xào xạc qua ngọn cây.
Lâm Cầm không phải chờ lâu, Mạnh Kính Niên đã từ phòng ngủ đi ra, trên tay cầm một chiếc áo thun trắng.
“Áo phông của MPI, lúc giặt tôi phát hiện nó nhỏ hơn một size. Tôi chưa mặc bao giờ, cháu lấy mặc tạm nhé.”
Lâm Cầm đưa tay nhận lấy.
Trên ngực áo có một logo màu xanh lá, là hình nghiêng một người phụ nữ đội chiếc mũ tựa như được kết bằng bông lúa mì, bên dưới là dòng chữ:
MAX-PLANCK-INSTITUT FÜR METEOROLOGIE (Viện Khí tượng học Max Planck)
“Hình đại diện này là?” Lâm Cầm chỉ vào logo.
“Hình như là nữ thần trí tuệ Minerva trong thần thoại La Mã cổ đại.”
Lâm Cầm ôm chiếc áo thun: “Cảm ơn cậu. Cháu sẽ giặt sạch rồi trả lại cậu.”
“Không cần đâu. Nếu cháu không chê thì tặng cho cháu luôn.” Mạnh Kính Niên mỉm cười nói: “Cháu đi tắm trước đi, tôi dọn dẹp thư phòng một chút.”
“... Vâng.”
Nếu là quần áo mượn, sẽ luôn có vẻ mập mờ.
Mạnh Kính Niên sao mà tinh tế đến thế, không cho cô một chút khả năng nào để suy nghĩ vẩn vơ.
Lâm Cầm lấy đồ dùng cá nhân trong túi ra, cầm theo chiếc áo thun, đi vào phòng tắm.
Lần thứ hai đến đây, vẫn sạch sẽ như lần trước, gương cũng sạch bóng loáng, cô treo chiếc áo thun lên giá treo, lấy dây buộc tóc búi lên, mở vòi nước định rửa mặt thì nghe tiếng gõ cửa.
Cô tắt vòi nước, mở cửa.
Mạnh Kính Niên đứng ngoài cửa, trên tay cầm khăn tắm và khăn mặt được gấp gọn gàng.
Lâm Cầm vội vàng nhận lấy: “... Cảm ơn cậu.”
“Máy sấy tóc ở trong ngăn kéo.”
“Không cần đâu ạ... Hôm nay cháu không gội đầu.”
Mạnh Kính Niên gật đầu, rồi quay người rời đi.
Ở nhà người khác, không nên chần chừ quá lâu, Lâm Cầm nhanh chóng tắm xong, thay chiếc áo thun sạch sẽ, dọn dẹp phòng tắm gọn gàng, ôm quần áo bẩn của mình, bước ra khỏi phòng tắm.
Thư phòng và phòng ngủ đều ở phía bên kia của phòng khách, Lâm Cầm thấy trong phòng khách không có ai, liền đi tới thư phòng.
Quả nhiên Mạnh Kính Niên ở trong thư phòng, đang kéo rèm cửa.