Lâm Cầm ngẩn người một lúc rồi mới nói: “... Sẽ không làm phiền cậu chứ?” Cô cảm thấy giọng nói của mình có hơi mơ hồ.
“Không đâu. Tối tôi cũng ngủ muộn.” Giọng điệu Mạnh Kính Niên ôn hòa.
“Nhưng liệu có đủ chỗ không.” Lâm Cầm nhớ chỗ anh chỉ có hai phòng, một trong số đó còn làm thư phòng.
“Thư phòng có giường sofa, thỉnh thoảng Tạ Hành —- bạn tôi cũng ngủ lại ở đó.”
Lúc này Lâm Cầm mới gật đầu: “Vậy thì làm phiền cậu rồi.”
Cô đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhét bút vào túi bút, rồi ném vào trong túi tote. Mớ giấy bản thảo lộn xộn được gom lại, kẹp vào sách giáo khoa, mới phát hiện bên trong còn kẹp một cây bút mực gel, lại vội vàng lôi túi bút ra.
Hy vọng Mạnh Kính Niên không nhận ra, trong lòng cô đã rối bời đến mức làm việc cũng mất hết trật tự.
Mạnh Kính Niên đứng ngay bên cạnh, đợi cô thu dọn xong xuôi, lại nói: “Có cần mua gì không?”
“... Có ạ.”
Quan hệ với bạn cùng phòng rất tốt, người bạn bị viêm mũi thường đợi những người khác ngủ rồi mới ngủ. Hôm nay Lâm Cầm quên mất thời gian, về muộn vừa sợ làm phiền bạn cùng phòng, vừa sợ mình nhất thời không ngủ được, nên quyết định tạm thời ra ngoài ở khách sạn, vì vậy chẳng mang theo thứ gì.
Lâm Cầm đeo túi tote lên vai, đi vào giữa các kệ hàng, đầu tiên lấy một chiếc bàn chải đánh răng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Mạnh Kính Niên lấy hai chai nước khoáng từ tủ lạnh, đi đến quầy thu ngân chờ, dường như có ý muốn thanh toán cùng nhau.
“... Cậu có thể thanh toán trước.” Lâm Cầm nói.
Mạnh Kính Niên nhìn qua một cái, khựng lại, lĩnh hội được sự xấu hổ vi diệu của cô, gật đầu, đưa hai chai nước cho nhân viên thu ngân, nói: “Tôi ra ngoài đợi cháu.”
“... Vâng.”
Trong cửa hàng tiện lợi chỉ còn lại hộp quần lót dùng một lần, một hộp bảy chiếc, nghĩ rằng sau này đi quay chụp ở nơi khác cũng có thể dùng đến, Lâm Cầm bèn lấy một hộp. Kem đánh răng cô có nhãn hiệu quen dùng, khăn tắm và khăn mặt không chắc chỗ Mạnh Kính Niên có đồ dự phòng không, cũng lấy mỗi thứ một loại dùng một lần.
Sau khi lấy đủ đồ cần thiết, cô lại đi dạo một vòng rồi mới ra quầy thanh toán.
Đồ không nhiều, cô nhét thẳng vào túi tote, đẩy cửa kính nhìn ra ngoài, Mạnh Kính Niên đang đứng dưới bậc thềm, chiếc sơ mi trắng bị gió đêm thổi phồng lên.
Ánh đèn vàng nhạt, khung hình tấm lưng cao gầy này như một thoáng kinh diễm trong bức ảnh cũ, đẹp đến quá đáng.
Cửa hàng tiện lợi có âm báo mỗi khi cửa mở, Mạnh Kính Niên quay người lại, mỉm cười hỏi: “Mua xong rồi à?”
“Vâng. Nhưng cháu không tìm thấy dép lê.”
“Chỗ tôi có.”
Lâm Cầm bước hai bước xuống bậc thềm, đi đến bên cạnh Mạnh Kính Niên. Anh đưa tay, chuyền một chai nước qua.
Một cơn gió thoảng qua, cô ngửi thấy trên người anh có mùi cồn, hòa quyện trong hương gỗ thanh mát, không quá nồng.
Cô dường như cũng hơi say.
“Cảm ơn cậu.” Lâm Cầm nhận lấy, dễ dàng vặn mở.
Mạnh Kính Niên liếc nhìn, cười cười.
Cô biết anh đang nghĩ đến chuyện gì, cũng cong môi cười.
Hai người sóng vai bước về phía trước, Lâm Cầm uống một ngụm nước, ngón tay khẽ siết chặt thân chai: “Tối nay cậu ra ngoài uống rượu à?”
“Ừ. Công việc xong rồi, ra ngoài uống vài ly với bạn bè.”
“... Chuyện hội thảo quốc tế ạ?”
“Ừ.” Mạnh Kính Niên quay đầu nhìn cô một cái: “Cháu biết sao?”
“Lúc đến tòa nhà Khoa học Khí quyển tìm Diêm Minh Hiên, là nhóm trưởng của bọn cháu, để họp, cháu thấy trong tòa nhà các cậu có treo băng rôn.” Lâm Cầm mặt không đỏ tim không đập mà giải thích.
“Đúng vậy. Dạo trước toàn bận rộn những việc này. Cuộc thi cấp tỉnh của cháu cậu định đến xem, nhưng bận quá nên quên mất.”
“Ồ... cái đó, không sao đâu ạ, cũng qua lâu rồi.”
Lâm Cầm cũng từng có ý định mời Mạnh Kính Niên đến xem cuộc thi, nhưng nghĩ đến lúc đó anh sắp bảo vệ chính thức, nên không dám mở lời.
Dường như ngoài việc nhờ giúp đỡ, chẳng có lý do gì để tìm anh. Nhưng cô là một người có tay có chân, trí óc đầy đủ, nào có nhiều việc cần anh giúp đến thế, dù có cố bịa ra vài lý do, luôn làm phiền anh, cô cũng thấy áy náy — cô biết anh chắc chắn sẵn lòng giúp đỡ, đó là tính cách của anh, chính vì vậy, mới không nỡ cứ mãi tiêu hao lòng tốt của anh một cách vô cớ.
Rõ ràng cùng học chung một trường, lại chẳng khác gì lúc anh ở Đức, thậm chí còn dày vò hơn.
Chỉ có hai lần liên hoan mới có cơ hội gặp mặt, cũng không nói được câu gì, ngồi trên cùng một chiếc sofa, nhìn Địch Địch đùa giỡn làm nũng với anh, một thoáng ghen tị lướt qua trong lòng.