Có Lẽ Mùa Xuân Biết

Chương 38: “đến chỗ tôi nghỉ ngơi đi”

Chương Trước Chương Tiếp

Hamburg có dàn nhạc giao hưởng, thường biểu diễn tại Elbphilharmonie, đó là một trong số ít thú vui giải trí của anh trong thời gian ở Đức.

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Anh nhanh chóng cầm lên xem, là tin nhắn từ nhóm chuẩn bị hội thảo quốc tế. Một giáo viên giao nhiệm vụ thu thập thông tin khách mời dựa trên danh sách tham gia.

Có một bạn học trả lời “Đã nhận”, rồi hỏi thêm vài vấn đề cụ thể, mãi không ngừng.

Mạnh Kính Niên thấy phiền, đặt nhóm thành chế độ không làm phiền.

Sau đó, vài tin nhắn WeChat khác đến, không quá quan trọng, anh xem qua, định mai hoặc thứ Hai rảnh sẽ trả lời.

Đồng hồ chỉ tám giờ.

Điện thoại lại rung lên.

Mạnh Kính Niên liếc nhìn, lập tức cầm lên.

Lâm Nhất Nhất: [Cháu ăn xong rồi.]

Cô reply tin “Chúc mừng” của anh, trả lời: [Cảm ơn ạ.]

Mạnh Kính Niên nhanh chóng trả lời: [Khi nào thi cấp quốc gia?]

Lâm Nhất Nhất: [Hình như đầu tháng Tám. Ở Bắc Thành ạ.]

Mjn: [Sẽ đi gặp bạn cháu à.]

Lâm Nhất Nhất: [Vâng. Nếu không cháu cũng hơi lười đi.]

Mạnh Kính Niên lướt ngón tay trên bàn phím ảo, gõ hai chữ, rồi lại xóa.

Không biết nói gì thêm.

Đột nhiên nhận ra, nếu cô không tìm anh giúp đỡ, hai người họ thực sự sống hai cuộc sống song song không giao thoa.

Không còn giống như trước khi cô vào đại học.

Hồi đó, anh khoảng hai tuần sẽ đến nhà Mạnh Anh Niên ăn cơm một lần, đúng dịp cuối tuần Lâm Cầm được nghỉ. Buổi tối, Mạnh Anh Niên sẽ nhờ anh đưa hai đứa nhỏ đi xem phim hoặc chơi game. Những chuyện phiền lòng ở trường, Lâm Cầm sẽ tự nhiên kể hết với anh.

Anh rất tận tâm với vai trò “người bạn tốt nhất”.

Mới về nước anh chưa cảm nhận được, nhưng giờ phút này mới phát hiện ra, cô đã có những người bạn tốt hơn, ngoài việc học còn phát triển một sở thích bận rộn, quen biết rất nhiều bạn mới.

Gần hai năm không liên lạc, họ biết rất ít về tình hình gần đây của nhau.

Mạnh Kính Niên ném điện thoại lên bàn, ngả người ra sau, im lặng chìm vào bóng tối.

Thực ra cũng không có gì không tốt.

Cái gọi là “trưởng bối” chỉ nên thỉnh thoảng liên lạc, có việc thì giúp đỡ.

-

Nam Thành vào hè sớm hơn mọi năm, từ giữa tháng Sáu đã nóng bức khó chịu.

Mạnh Kính Niên hoàn thành bảo vệ luận văn vào cuối tháng Năm, sau đó gần như cả ngày ở trong phòng thí nghiệm, chỉ chờ lễ tốt nghiệp để chính thức ra trường.

Trong thời gian đó, anh đến nhà chị và anh rể ăn cơm hai lần, cả hai lần Lâm Cầm đều có mặt, chỉ chào hỏi vài câu, không nói thêm gì. Anh biết cô đi học, chụp ảnh, sinh hoạt bình thường, không có gì đặc biệt.

Hội thảo quốc tế kéo dài một tuần, với hơn 200 người từ hơn 30 đơn vị trong và ngoài nước, gồm các trường đại học, cơ quan khí tượng và nghiên cứu, kết thúc long trọng.

Mạnh Kính Niên cũng được xả hơi, hiếm hoi không từ chối lời mời của Tạ Hành, ăn khuya xong, lại đến một quán bar gần đó uống rượu.

Đó là một quán bar yên tĩnh, họ gặp một nhóm bạn từ trường khác, ngồi nói chuyện một lúc.

Gần tan tiệc, anh đi vệ sinh, ra ngoài hành lang thì va phải một cô gái trong nhóm bạn.

Cô gái cười nói rượu ở quán này pha loãng quá, chẳng có vị gì, cô ấy biết một quán bar khác ngon hơn, hỏi anh có hứng đi riêng với cô ấy uống vài ly không.

Mạnh Kính Niên đã quen với những lời mời mập mờ kiểu này, mỉm cười nói tối nay đã có kế hoạch, khéo léo từ chối.

Cô gái không ngại ngùng, cười nói anh có WeChat của mình, lúc nào hứng thú thì liên lạc.

Anh mỉm cười đồng ý.

Thực tế anh chẳng nhớ tên cô gái ấy là gì.

Quá nửa đêm, Mạnh Kính Niên buồn ngủ, chào Tạ Hành rồi đi trước. Tạ Hành đang chơi vui, chưa rời đi ngay. Cả hai không ép nhau, tôn trọng sự khác biệt.

Quán bar gần chỗ ở, Mạnh Kính Niên đi bộ về.

Cuối đường có một cửa hàng tiện lợi mở xuyên đêm, anh đi tới, định mua chai nước lạnh.

Đi ngang cửa sổ kính của cửa hàng, anh đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn, lùi lại hai bước.

Cửa hàng tiện lợi này khá rộng, cạnh cửa sổ có đặt một bàn dài, để khách ngồi ăn mì hoặc cơm hộp.

Lúc này, một cô gái đang gục mặt trên bàn.

Mái tóc đen bồng bềnh buông xuống vai, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, má đè lên cánh tay, hơi biến dạng.

Dưới ánh đèn trắng lạnh, làn da nhợt nhạt, quầng thâm mờ dưới mắt, trông có vẻ mệt mỏi và yếu ớt.

Gió đầu hè mang theo chút mát mẻ dễ chịu.

Mạnh Kính Niên đứng nhìn chăm chú hồi lâu, mới bước tới cửa hàng tiện lợi.

Đẩy cửa kính, anh đi thẳng đến bàn dài.

Do dự một chút, anh vươn tay nhẹ lay vai cô: “Nhất Nhất.”

Lâm Cầm gần như bừng tỉnh, bật ngồi dậy, ngơ ngác quay lại.

Ngẩn ra một lúc: “Mạnh… cậu út.”

“Sao lại ngủ ở đây?”

Giọng Lâm Cầm hơi khàn: “Ở trong phòng tự học lâu quá, qua giờ giới nghiêm ký túc xá rồi. Cháu đói bụng, nên ra đây tìm chút đồ ăn.”

“Thông thường về muộn, quản lý ký túc cũng sẽ mở cửa mà.”

“Vâng. Nhưng bạn cùng phòng cháu bị viêm mũi, tối hay ngáy. Bình thường thì không sao, nhưng tuần thi ngủ không ngon cháu có chút không chịu nổi. Cháu định đọc sách thêm một lúc rồi qua bên cạnh tìm khách sạn ngủ.”

Mạnh Kính Niên cúi đầu, thấy cuốn sách giáo khoa [Toán rời rạc] trên bàn.

“Sáng mai thi à?”

“Sáng 9 rưỡi.” Nói xong, Lâm Cầm lại ngáp một cái.

Mạnh Kính Niên nhìn quầng thâm mắt của cô, bình tĩnh nói: “Đến chỗ tôi nghỉ ngơi đi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)