Có Lẽ Mùa Xuân Biết

Chương 37: “đến chỗ tôi nghỉ ngơi đi”

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi vượt qua buổi bảo vệ luận văn sơ bộ, Mạnh Kính Niên vẫn chẳng thể rảnh rỗi.

Từ tháng Ba đến tháng Năm, hầu hết các ngày làm việc, anh đều ngập đầu trong viện nghiên cứu.

Viện trưởng Giang là trưởng nhóm học thuật của phòng thí nghiệm trọng điểm về thời tiết thảm họa quy mô trung bình của trường, nắm trong tay các dự án trọng điểm cấp quốc gia. Một số công việc quan sát, thu thập và sắp xếp dữ liệu đều được giao cho Mạnh Kính Niên hỗ trợ.

Ngoài ra, vào giữa tháng Sáu, một hội thảo hè quốc tế với chủ đề “Đối lưu nhiệt đới, bão nhiệt đới và các quá trình đa quy mô liên quan” sẽ được tổ chức, dự kiến mời các chuyên gia kỳ cựu từ Mỹ, Na Uy, Anh, Nhật Bản và nhiều quốc gia khác để thực hiện các tọa đàm và hướng dẫn. Một phần công việc chuẩn bị cũng được giao cho anh.

Vì đã học chính quy trong viện, các giảng viên trong viện nhìn anh trưởng thành, rất quen thuộc, biết anh dễ nói chuyện và làm việc đáng tin cậy, nên bất cứ khi nào cần người hỗ trợ gấp, họ đều gọi anh.

Một loạt công việc khiến Mạnh Kính Niên bận đến quay cuồng.

Sau khi hoàn thành việc liên lạc với một số chuyên gia nước ngoài cho hội thảo quốc tế và chốt danh sách tham gia sơ bộ vào ban ngày, anh vòng qua tòa nhà thực nghiệm cơ bản, đến đài khí tượng trường tìm Tạ Hành để ăn tối cùng.

Cả hai không cầu kỳ chuyện ăn uống, gọi hai món xào ở tầng hai căng tin ba là xong bữa.

Tạ Hành luôn cảm thấy Mạnh Kính Niên có chút “tiên khí”. Ở một nơi vồn vã như căng tin, anh vẫn ăn uống từ tốn, chậm rãi.

“Vài ngày nữa cậu sẽ chính thức bảo vệ luận văn đúng không? Luận văn sửa thế nào rồi?” Tạ Hành hỏi.

Mạnh Kính Niên dừng đũa: “… Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Quên cả ngày thoáng rồi à? Hôm nay là 20.”

Mạnh Kính Niên đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra, tìm kiếm tin tức.

Cuộc thi thiết kế máy tính cấp tỉnh diễn ra hôm nay, giờ đã sáu giờ tối, chắc chắn đã kết thúc.

Anh vào vòng bạn bè, lướt xuống vài lần, rồi thoát ra, kéo xuống tìm ảnh đại diện của Lâm Cầm. Lần cuối trò chuyện là sau lễ 1/5, khi Lâm Cầm cảm ơn anh, nói rằng Quý Văn Tịch đã trở về Bắc Thành.

Đã hơn hai tuần, cuộc trò chuyện của họ đã chìm sâu đến mức không tìm thấy. Anh đành vào danh bạ tìm “Lâm Nhất Nhất”.

Nhấn vào ảnh đại diện quả táo có khung xương, vào vòng bạn bè, chỉ thấy thông báo “Chỉ hiển thị bài viết trong ba ngày”.

Anh có quá nhiều bạn bè trên WeChat, lướt vòng bạn bè một lúc là chán, trong trí nhớ chưa từng thấy bài đăng nào của Lâm Cầm.

Mở khung chat, anh gửi tin nhắn cho cô: [Nhất Nhất, thi đấu xong chưa?]

Lúc này Tạ Hành hỏi: “Sao thế? Quên hẹn với ai à?”

Mạnh Kính Niên không trả lời anh ấy.

Chờ một lúc, không thấy tin nhắn trả lời, anh đặt điện thoại sang một bên, cầm đũa lên.

“Hôm nay là 520 (ngày lễ tình nhân) à?!” Tạ Hành ăn hai miếng cơm, đột nhiên phản ứng: “… Lão Mạnh, cậu yêu rồi?”

“…”

Chuyện này hơi khó giải thích.

Mạnh Kính Niên: “Người gặp nhiều nhất mỗi ngày là cậu, yêu cậu à?”

Tạ Hành cười hì hì: “Cậu không chê tôi thì cũng được.”

Mạnh Kính Niên: “Cút đi.”

Điện thoại chợt rung lên.

Mạnh Kính Niên cầm lên xem, đặt đũa xuống.

Lâm Cầm trả lời bằng một bức ảnh, nhóm bốn người cầm giấy chứng nhận giải nhất cấp tỉnh chụp selfie. Ba người còn lại cười tít mắt, chỉ riêng cô mỉm cười.

Không biết họ làm áo đội từ bao giờ, áo thun trắng in logo thống nhất, nhìn kỹ là từ “Plexy”.

Mạnh Kính Niên trả lời: [Chúc mừng.]

Tin nhắn gửi đi, không nhận được tin nhắn trả lời ngay.

Tạ Hành ở phía đối diện nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sáng rực.

Mạnh Kính Niên không chịu nổi: “… Cậu có biết vẻ mặt cậu rất đểu không?”

Tạ Hành: “Thành thật khai báo đi? Bạn gái là ai?”

“Thật sự không có. Có một người bạn hôm nay thi đấu, tôi định đi xem nhưng bận quá quên mất.”

“Thật không?” Tạ Hành hiển nhiên không tin lắm.

“Cậu là ai mà tôi phải nói dối với cậu?”

Vừa dứt lời, điện thoại lại rung lên.

Lâm Nhất Nhất: [Ngại quá, cháu đang ăn tôm hùm đất với họ, không tiện cầm điện thoại.]

Mjn: [Không sao, cháu ăn trước đi.]

Dấu hiệu “đang nhập” nhấp nháy, rồi không có thêm tin nhắn nào nữa.

Mạnh Kính Niên đặt điện thoại xuống.

Tạ Hành chắc chắn Mạnh Kính Niên có vấn đề: “Chắc chắn không phải bạn bình thường. Một người chú trọng lễ nghi bàn ăn như cậu mà lại để tôi ngồi đây, liên tục nhắn tin với người khác?”

“Cậu thì liên quan gì đến thứ tao nhã như lễ nghi bàn ăn.”

“…” Tạ Hành có miệng lưỡi sắc bén, nhưng hiếm khi cãi thắng được Mạnh Kính Niên.

Ăn tối xong, Tạ Hành vội vã rời trường, có lẽ chính anh ấy mới là người quên hẹn với giai nhân nào đó.

Mạnh Kính Niên trở lại phòng thí nghiệm, sắp xếp dữ liệu liên quan đến hệ thống gió mạnh tháng Năm ở Hoa Nam.

Trong phòng thí nghiệm chỉ có mình anh. Có lẽ vì hôm nay là thứ Sáu, lại là cái ngày gọi là “520”.

Hai năm ở Đức, anh không còn khái niệm về những ngày lễ hài âm* như thế này, bên đó chỉ có Valentine 14/2.

(*Hài âm: Lách phát âm của từ giống nhau hoặc gần giống nhau. Nói đơn giản là cách chơi âm chữ.)

Dù sao thì loại lễ kiểu này vốn chẳng liên quan gì đến anh.

Trong phòng thí nghiệm chỉ có tiếng CPU máy tính hoạt động, rất yên tĩnh. Anh đeo tai nghe Bluetooth, bật list nhạc cổ điển, vừa nghe vừa xử lý dữ liệu khô khan.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)